định mệnh

12 2 0
                                    

Phuwin ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, những tin nhắn từ gia đình hiện lên liên tục trên màn hình điện thoại.

Mẹ cậu vừa gặp tai nạn nặng, và bệnh viện yêu cầu một khoản tiền lớn cho việc phẫu thuật khẩn cấp.

Bố cậu đã gọi điện liên tục suốt buổi tối, giọng nói khẩn thiết nhưng ngập tràn lo âu. Cậu biết rằng gia đình mình không thể gánh vác nổi số tiền này, và cậu cũng chẳng thể làm gì để xoay sở kịp.

Trái tim Phuwin như bị bóp nghẹt khi nghĩ về hoàn cảnh khó khăn của gia đình. Cậu không thể để mẹ mình gặp nguy hiểm chỉ vì thiếu tiền.

Dù ghét cảm giác bị kiểm soát, cậu hiểu rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Pond và hợp đồng hôn nhân là hy vọng cuối cùng của cậu.

Tay cậu run run khi mở điện thoại và gõ những dòng tin nhắn gửi Pond:

“Tôi đồng ý ký vào hợp đồng. Gặp anh vào ngày mai.”

Ngay khi tin nhắn gửi đi, Phuwin cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn vô tận. Cậu đã cố tránh xa khỏi trò chơi quyền lực của Pond, nhưng giờ đây, chính hoàn cảnh buộc cậu phải bước chân vào đó.

Cậu không biết liệu mình có thể chống chọi được với sự phức tạp của mối quan hệ này không, hay sẽ bị cuốn vào và đánh mất chính mình.

---

Sáng hôm sau, Phuwin đến văn phòng của Pond. Không gian rộng lớn, sang trọng và đầy uy lực của nơi này khiến cậu cảm thấy nhỏ bé. Pond đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, gương mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại toát lên vẻ nghiêm nghị xen lẫn chút quan tâm.

“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Pond hỏi, giọng anh không quá áp đặt nhưng rõ ràng là rất nghiêm túc.

Phuwin đứng lặng một lúc, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Cậu không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Pond.

“Phải, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi,”

cậu trả lời, giọng cứng rắn hơn so với tâm trạng thực sự.

Pond lặng lẽ rút bản hợp đồng ra, đặt nó lên bàn trước mặt Phuwin.

“Trong đây có điều khoản về số tiền hỗ trợ hàng tháng cho em,”

Pond nói chậm rãi.

“Nếu em ký, tôi sẽ chuyển khoản ngay cho em số tiền mà em cần.”

Phuwin nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, cảm giác trái tim mình như nghẹn lại.

Cậu biết mình đang bán đi sự tự do của bản thân, nhưng gia đình cậu, mẹ cậu, quan trọng hơn tất cả. Đôi tay run run của cậu cầm lấy bút.

Pond tiếp tục nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có sự kiên quyết:

“Tôi không ép buộc em, Phuwin. Nhưng tôi cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Tôi muốn chúng ta thử, dù chỉ là một hợp đồng, nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể làm được nhiều hơn thế.”

Phuwin không đáp, chỉ im lặng lật từng trang của hợp đồng. Ánh mắt cậu dừng lại ở phần điều khoản tài chính.

Mọi thứ đều rõ ràng, minh bạch, không có gì đáng ngờ. Pond đang cung cấp cho cậu giải pháp mà không ai khác có thể mang đến.

Nhưng trái tim cậu lại không ngừng phản kháng. Những suy nghĩ mâu thuẫn đan xen trong đầu Phuwin. Cậu biết mình đang dấn thân vào một trò chơi mà Pond là người kiểm soát, nhưng gia đình cậu... họ cần cậu.

Và cậu không thể đứng ngoài được nữa.Cuối cùng, cậu ký tên mình vào bản hợp đồng. Mỗi nét chữ như một lần cậu tự nhủ rằng đây là quyết định đúng đắn.Pond nhìn Phuwin ký tên mà không nói gì.

Khi cậu đặt bút xuống, Pond mới khẽ gật đầu, mắt anh ánh lên một tia hài lòng xen lẫn chút lo âu.

“Cảm ơn em,”

Pond nói, giọng trầm và chân thành.

“Tôi biết em không hoàn toàn thoải mái với việc này, nhưng tôi hứa sẽ không làm em hối tiếc.”

Phuwin không đáp lại, chỉ gật đầu lặng lẽ. Lòng cậu vẫn còn đầy rẫy những mâu thuẫn và lo lắng. Cậu đã ký vào bản hợp đồng, nhưng liệu điều này có thực sự giúp được gia đình cậu, hay chỉ là đưa cậu vào một mối quan hệ phức tạp hơn bao giờ hết?

Cậu ra về với cảm giác nặng nề trong lồng ngực, biết rằng cuộc sống của mình từ giờ sẽ không bao giờ còn như trước nữa.

[pondphuwin] bảo vệ mùa hạ chíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ