Phuwin ngồi trong phòng tắm, tay run rẩy cầm que thử thai trên tay. Hai vạch đỏ hiện rõ ràng trước mắt cậu, nhưng dường như Phuwin không thể tin được điều đó.
Cậu nhìn chằm chằm vào kết quả, cảm giác như thế giới xung quanh đang sụp đổ.
Có thai? Cậu thực sự đã có thai sao?
Phuwin hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cậu biết điều này có thể xảy ra, nhưng không bao giờ nghĩ nó lại xảy ra nhanh như vậy. Hơn nữa, điều này hoàn toàn làm đảo lộn tất cả kế hoạch của cậu và Pond. Cậu cắn môi, suy nghĩ rối bời.
Liệu Pond sẽ phản ứng thế nào nếu biết tin này? Cậu không chắc. Dù Pond đã hứa sẽ bảo vệ cậu, nhưng một đứa trẻ là chuyện rất lớn.
Mẹ của Pond vốn đã không ủng hộ mối quan hệ của hai người. Nếu bà ấy biết chuyện này, mọi thứ có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Cậu ngồi thụp xuống sàn nhà, cảm giác lo lắng và sợ hãi tràn ngập. Cậu không thể nói cho Pond biết… ít nhất là không phải bây giờ.
Phuwin quyết định giữ kín bí mật này. Cậu không muốn làm Pond lo lắng hay áp lực thêm vào thời điểm này, đặc biệt là khi mẹ của Pond đang gây ra nhiều vấn đề. Cậu sẽ tự mình vượt qua điều này, ít nhất là cho đến khi mọi thứ rõ ràng hơn.
Phuwin đứng dậy, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Cậu rửa mặt, cố gắng xua tan nỗi sợ hãi. Từ bây giờ, cậu phải thật mạnh mẽ, không chỉ vì mình mà còn vì đứa trẻ trong bụng. Cậu sẽ phải tự đối mặt với chuyện này trước khi chia sẻ với Pond.
---
Tối hôm đó, Pond về muộn, trông có vẻ mệt mỏi sau cuộc gặp với mẹ anh. Phuwin mỉm cười chào đón anh, cố gắng che giấu nỗi lo trong lòng. Cậu biết rằng Pond đang gặp rất nhiều áp lực, và cậu không muốn làm tình hình trở nên phức tạp hơn.
“Em có ổn không?”
Pond hỏi khi anh ngồi xuống cạnh Phuwin trên ghế sofa.
Phuwin gật đầu, cười nhẹ.
“Em ổn mà, chỉ hơi mệt thôi.”
Pond nhìn cậu, trong ánh mắt đầy sự quan tâm, nhưng anh không hỏi thêm gì. Cả hai ngồi cạnh nhau trong yên lặng, nhưng trong lòng Phuwin, cậu cảm thấy như có một gánh nặng vô hình đang đè lên ngực.
Cậu không biết phải đối diện với chuyện này thế nào, nhưng cậu biết mình phải chuẩn bị kỹ càng cho những gì sắp tới.
Trong vài ngày tiếp theo, Phuwin cố gắng giữ mọi chuyện bình thường, không để Pond nhận ra bất kỳ điều gì khác lạ.
Cậu chăm sóc sức khỏe tốt hơn, tránh các tình huống căng thẳng và mệt mỏi. Nhưng mỗi ngày trôi qua, cậu càng lo lắng về tương lai.
Một buổi sáng, khi cậu đang đi dạo trong công viên để tìm sự thoải mái, Phuwin gặp phải Jan – người từng gây không ít sóng gió giữa cậu và Pond. Jan nhìn thấy Phuwin từ xa và bước đến gần.
“Chào, Phuwin,”
Jan cất giọng đầy mỉa mai.
“Dạo này nhìn cậu có vẻ hơi khác đấy. Có chuyện gì sao?”
Phuwin cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn Jan nhận ra bất cứ điều gì.
“Không có gì đâu,” cậu đáp ngắn gọn, cố gắng tỏ ra bình thường.
Nhưng Jan không dễ dàng bỏ qua. Cô ta nhìn Phuwin từ đầu đến chân, ánh mắt nghi ngờ.
“Thật sao? Tôi có cảm giác như cậu đang giấu điều gì đó... Một bí mật nào đó mà Pond không biết?”
Phuwin hít sâu, cố gắng không để lộ cảm xúc. Cậu biết Jan đang cố khiêu khích mình, nhưng cậu không thể để cho cô ta biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chẳng có bí mật gì đâu. Nếu không có gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
Phuwin bước nhanh về phía trước, cố gắng thoát khỏi cuộc đối thoại căng thẳng. Nhưng trong lòng, cậu biết rằng chuyện này không thể giấu mãi. Một ngày nào đó, cậu sẽ phải nói với Pond... nhưng không phải bây giờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[pondphuwin] bảo vệ mùa hạ chí
Romancetình yêu của họ vẫn ở đó chỉ tiếc là nó không được thể hiện ra bên ngoài thôi.