Chương 12: Por Una Cabeza

189 10 1
                                    

Buổi chiều phải tham dự buổi hòa nhạc từ thiện, Bạch Nhung định tranh thủ buổi sáng tập lại vài lần bản nhạc, nhưng khi tỉnh dậy thì phát hiện đã gần trưa.

Cô đã quen với tình huống gấp gáp như thế này rồi.

Với mái tóc rối bù, Bạch Nhung vừa bước ra khỏi phòng ngủ vào phòng khách thì thấy hôm nay Céline đã mang hết dụng cụ vẽ ra ban công. Buổi trưa nắng đẹp, cô gái đang ngồi đó tắm nắng.

Ánh sáng mặt trời trải dài trên lan can đen và lên người Céline. Cô gái này, ngày nào cũng mặc một chiếc áo khoác cổ điển màu nâu kiểu Pháp đã cũ, kết hợp với một chiếc váy ôm cùng tông màu dài đến đầu gối, luôn luân phiên mặc hai bộ giống nhau đến mức khó phân biệt. Gương mặt tái nhợt như con lai của cô làm Bạch Nhung liên tưởng đến hoa hạnh trong tranh của Van Gogh, vừa tươi mới nhưng lại mang hương vị của sự nghèo nàn.

Bạch Nhung tiến lại gần, cô nhận ra Céline không cầm bút vẽ trong tay.

Cô ấy đang viết nhật ký.

Ồ, cô bạn cùng phòng này có thói quen viết nhật ký, nhưng Bạch Nhung thì không. Mất đi ba năm ký ức nghĩa là mất đi mãi mãi, những gì đã xảy ra trong quá khứ, ngoài những điều cô nghe từ người thân thì cô không biết gì cả.

"Đáng lẽ tôi không nên ngủ nhiều như vậy," Bạch Nhung vươn vai, bước đến quầy bếp để rót nước uống.

Céline không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp, "Triết gia Bertrand Russell từng nói, đừng cảm thấy tội lỗi vì ngủ nướng, vì dù bạn có dậy, bạn cũng chẳng tạo ra được giá trị gì cả."

Bạch Nhung gãi đầu, "...Câu này nghe hợp lý thật. Mặc dù nghe hơi chói tai, nhưng lại có một cảm giác chữa lành kỳ lạ. Cảm ơn."

"Không có gì."

Bạch Nhung định uống nước, nhưng tay cô cầm cốc khựng lại giữa không trung, khoan đã —

Vừa rồi, ba từ mà Céline buột miệng nói ra... không phải là tiếng Trung sao?

Bạch Nhung lập tức nhìn về phía Céline, có vẻ như cô bạn cũng sững sờ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

*

Bạch Nhung vốn thực sự tin cô bạn cùng phòng này là người Pháp thuần túy. Thật kỳ lạ.

Có vẻ như dự đoán ban đầu của cô về việc Céline là con lai không hề sai. Chỉ có điều, tại sao cô ấy lại phải nói dối?

Không giống như vì lý do gì đó... Nhưng nếu đối phương không giải thích, cô cũng không tiện truy hỏi, chỉ ngầm cảm thấy tò mò hơn về cô bạn cùng phòng này.

Tóm lại, sau khi biết tên tiếng Trung của Céline là "Dư Chân Nghệ", cô bắt đầu gọi cô ấy là "Chân Nghệ" vì cảm thấy dễ gọi hơn nhiều.

Sau khi ra ngoài ăn trưa về, Bạch Nhung thay chiếc váy dự tiệc màu đỏ — quà sinh nhật sớm mà Lý Huệ tặng cho cô, rồi đi ra ban công gõ nhẹ vào vai cô gái đang vẽ tranh, đưa cho cô ấy một tấm vé, "Đến nghe buổi biểu diễn của tôi nhé?! Chiều nay, ngay tại khán phòng này!"

"Thông báo gấp thế?" Cô gái nhíu mày.

Bạch Nhung ngẩn người, "Cậu vẽ tranh mỗi ngày, tôi nghĩ cậu rất rảnh rỗi..."

[HOÀN] Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt NhaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ