Đệ thập nhất chương

436 8 1
                                    

Edit: Phúc Vũ

Đệ thập nhất chương

Một bát mỳ trứng trộn rau xanh nóng hổi đưa đến trước mặt Niếp Thập Tam, Niếp Thập Tam một phen bắt lấy tay Hạ Mẫn Chi, cặp mắt đen nhánh ánh lên một tia nguy hiểm: "Có nhớ ta không?"

Hạ Mẫn Chi tim đánh thịch một hồi, lại chán ghét rút tay khỏi bàn tay ấm áp của hắn: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, lải nhải nhiều thế làm gì?"

————–

Hôm nay Hạ Mẫn Chi cùng Tả thiếu khanh (Tả thiếu khanh là chức quan, không phải tên người ^^) ở Đại Lý Tự xử xong một án giết người trả thù, dọc đường về nhà đầu cứ choáng váng, tựa hồ còn có thể nhìn thấy từng mảng đỏ thẫm trên nền đá đen bóng trong hình điện.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hạ Mẫn Chi cực hiếm khi đề nghị dụng hình với phạm nhân.

Tên phạm nhân hôm nay ngoan cố hung hãn, một trăm trượng giáng xuống, huyết nhục tứ tung, ngay cả xương cốt cũng lộ ra, khiến Hạ Mẫn Chi nhìn đến chỉ muốn nôn mửa một trận.

Về tới nhà, uống ngay một chén nước mới cảm thấy khá hơn, Hạ bá mỉm cười lấy ra một phong thư, nói: "Là Thập Tam từ Sở Châu gửi về."

Hạ Mẫn Chi mừng rỡ, tiếp nhận mở ra xem, chỉ vài dòng ít ỏi mà ngay ngắn:

Gần đây đến Sở Châu, bên hồ Giải Kiếm ở Võ Đang phá Lưỡng Nghi kiếm trận, bại dưới Thái Cực kiếm của Thanh Vân chưởng môn. Kiếm pháp Võ Đang, miên lý tàng châm (trong lụa giấu kim – nhìn bề ngoài mềm mại nhưng ẩn chứa mũi nhọn sắc bén bên trong), tinh thâm ảo diệu, phen này giao thủ, đối với Giang Hà kiếm rất có lợi.

Nét bút tự do như trường thương đại kích, cát vàng ngàn dặm, lâm ly từng dòng trên giấy, Hạ Mẫn Chi dùng hai ngón tay gấp thư, biểu tình khinh thường: "Viết chữ xấu như vậy, cư nhiên không biết xấu hổ phô bày trước mặt người khác."

Nhưng vừa xoay người lại trân trọng cất vào trong chiếc hộp bằng gỗ tử đàn.

Tự hiểu được, Niếp Thập Tam đang chia sẻ cùng mình những trải nghiệm mà hắn trân quý nhất tâm đắc nhất, không khỏi mừng thầm trong dạ.

Qua vài ngày sau, thư của Niếp Thập Tam lại tới: Vừa đến Ký Châu, Thương Lãng kiếm phái, hữu danh vô thực.

Cứ thế nhận thư, hạ đi thu đến, đã được gần mười phong thư, đều chỉnh chỉnh tề tề an vị trong hộp gỗ.

Nửa đêm mồng năm tháng chín.

Hạ Mẫn Chi đang ngủ, cửa sổ đột nhiên mở ra, một bóng người nhảy vào, nhanh nhẹn như linh miêu, chậm rãi đi đến bên giường.

Hạ Mẫn Chi mở mắt ra, cười nói: "Thập Tam!"

Đã thấy Niếp Thập Tam một thân hắc y ngồi trước giường, mỉm cười chăm chú nhìn mình.

Cả người Niếp Thập Tam toát ra một loại vị đạo thanh sảng của núi rừng cây lá, lại hòa quyện cùng khí tức mãnh liệt của nam tử, lặng lẽ tản mác dưới ánh trăng.

Mà ánh trăng rọi trên người hắn, không còn vẻ u nhã ôn nhuận, trái lại càng nhiệt liệt sáng ngời như nắng xuân, tràn đầy sức sống.

Đại phách quanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ