CODE 34

2.6K 213 6
                                    

Chào quý vị, như đã nhắn nhủ ở message trước, facebook của tôi đã bị deact do xài tên của anh nhân vật chính Sleepy Hollow. Và vì sự từ chối mọi quyền độc tài cá nhân của facebook, thế nên tôi đã chuyển sang dùng personal blog với cái tên Ichabod's Stash.  Mong quý vị ghé qua chơi, hiện tại nhà mới đang heo hút. 

Vì sao tôi không thích tiết lộ facebook cá nhân, đấy là vì việc tôi viết truyện và đăng trên wattpad chỉ mình tôi và các bạn độc giả biết. 

Viết và hòa trộn những gì mình biết vào truyện là điều tôi thường hay làm khi thấy cuộc đời bế tắc, và tôi muốn mọi người đánh giá khả năng thật sự của mình một cách khách quan nhất, không cần biết tôi là ai, trông như nào, đã đi đâu, làm gì.

Tôi kể lại một câu chuyện mới, giải tỏa bản thân và tiếp tục cố gắng. Và tôi hài lòng với những mình đã đạt được tại đây, thế nên hi vọng mọi người hiểu và tiếp tục ủng hộ tôi trong thời gian sắp tới. 

Hiện tôi đang ở Hà Nội, những bạn nào muốn gặp thì chúng ta có thể hẹn nhau đi cà phê và nghe tôi than thở về cuộc đời. Tôi quan niệm đơn giản, nếu bạn muốn biết tôi là ai, hãy gặp mặt và tự quyết định thay vì ngồi kéo trang profile facebook cả tiếng đồng hồ.

CODE 34 I KICKED MYSELF OFF YOUR CLIFF

Vũ Minh Quân làm tôi phát điên. 

Không thể nào hiểu nổi anh ta nghĩ thứ quái quỷ gì trong đầu nữa. Gần 1 tuần kể từ hôm chúng tôi cãi nhau, anh ta không nhắn tin, không gọi điện, không chỉ đạo, không hạch sách, không gì cả.

Những nhân vật còn lại của F4, thay vào đó thì đột nhiên xông xáo giúp đỡ tôi hơn hẳn, đặc biệt là Tuấn Vinh lờ đờ. Anh ta lúc nào cũng như thể nhảy ra từ lỗ thời gian, thì thầm như đọc thần chú phía sau tai tôi rồi biến nhất như vừa chui tọt vào một cái hố khác ngay tức thời vậy. Tôi nghĩ anh ta là ma không phải người, nếu không thì thế giới quan của tôi hẳn là phải có vấn đề hỏng hóc gì đó vậy. 

Hoa hướng dương thì vẫn là hoa hướng dương, có cho anh ta ăn bả chuột chắc cũng vẫn cười như trúng số vậy thôi. Hoàng Khôi thì im lặng hơn, nhưng vẫn hay lượn lờ vòng quanh, và gật đầu chào tôi khi đi ngang qua hay đứng ở phía xa, không tiện nói chuyện.

Nhưng tuyệt nhiên không một ai nhắc tới hoàng tử dỏm và bất cứ động tĩnh gì của anh ta. Cứ như trên đời này không tồn tại ai tên Vũ Minh Quân vậy. 

Nó làm tôi phát điên. Tôi không thể nào ngừng nghĩ về anh ta, tôi không hiểu tại sao. Mỗi lần tôi định làm gì đó tôi lại nghe thấy mấy lời lải nhải của anh ta bên tai, lúc đi trên đường lại nhớ chuyện anh ta bắt tôi đi giày cao 20 phân, ngồi ở nhà thảnh thơi lại nơm nớp lo sợ bị gọi đi đâu đó bắt ngờ. Tất nhiên chẳng có gì xảy ra cả.

Và tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện nếu không dành thời gian để huấn luyện tôi thì anh ta sẽ làm gì. Lập tức trong đầu tôi hiện lên cái viễn cảnh ăn chơi nhảy nhót, chè be trác táng, tiền vung như nước. Hoặc nhẹ nhàng hơn, một cô gái thân hình uốn éo như người mẫu nhưng không rõ mặt mũi ngồi trên lòng anh ta và làm những thứ chuyện abcdxyz gì đó tôi không cần biết.

Luật Của Tay ChơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ