COMMENT, VOTE, or SHARE as you wish (no copy infringement, of course).
It's good to be back. Lots of love.
CODE 17 RULE NUMBER ONE.
Đừng hỏi tôi đang làm trò gì, cũng đừng hỏi tôi đang làm cái quái gì với cuộc đời của mình. Tôi cũng đang cố thử tìm hiểu câu trả lời cho mấy thứ đấy suốt vài ngày qua đây.
Nếu còn định hỏi làm sao tôi lại kết thúc bằng việc ngồi chầu hẫu trong cái quán cà phê này để chờ Vũ Minh Quân tới nữa thì tôi không biết, hoàn toàn không biết.
Có hai trường hợp sẽ xảy ra.
Một, là chuyện này sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp và sẽ thành công bằng một cái cách quái dị nào đó.
Hai, là nó sẽ trở nên vô cùng tồi tệ. Tồi tệ tới mức tôi cũng không thể nào tưởng tượng ra được hết nữa. Và tôi thì cũng không muốn tưởng tượng thêm một giây phút nào nữa. Đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Đi hẹn hò thì đừng có ngồi như thế, hoặc chụm chân vào hoặc vắt chân lên thật nhẹ nhàng vào."cái giọng nói nhừa nhựa lạnh gáy của hoàng tử dỏm vang lên ngay sát tai làm tôi giật bắn cả người, suýt hất đổ cốc nước lọc trên bàn xuống đất.
Vâng, và anh ta xuất hiện với cái bộ dạng đỏm dáng như mọi khi, không quên hớt theo vài cái nhìn của mấy bà mấy cô sồn sồn đang ngồi uống cà phê ở mấy bàn quanh đó.
"Anh làm cái trò gì đấy?" tôi gầm gừ nhìn cái thái độ thỏa mãn của anh ta lúc thấy phản ứng của tôi với lời nói vừa nãy.
"Tôi đang dạy cô đấy thôi, những cái nhỏ nhặt nhất cũng phải chỉnh thì mới trở nên hoàn hảo( như tôi) được."Vũ Minh Quân cất giọng bề trên, điềm nhiên trả lời, tặng kèm cái nhếch miệng cười đầy vẻ khệnh khạng.
Tởm lợm. Không hiểu mình đã nghĩ cái gì khi nhờ anh ta nữa.
Chưa kịp để tôi nói gì, Vũ Minh Quân đã tiếp. "Bài đầu tiên,...các luật lệ."
"Luật lệ gì?" Tôi trố mắt nhìn hoàng tử dỏm, hẹn hò mà cũng phải cần cả luật lệ nữa hả?
Cái khóe miệng khinh khỉnh đến khó chịu lại nhếch lên một lần nữa"Luật chơi. Muốn chơi một trò chơi, trước hết cô phải biết luật, không đúng à?"
Giá mà tôi có thể nói là anh ta sai. Trong trường hợp này thì không, và tôi không có bất cứ một lựa chọn nào khác ngoài ngậm miệng và lắng nghe.
Thế nên tôi ngồi xuống, cố hết sức kiềm chế bản thân mình không gào ầm lên hay làm cái gì đó điên rồ tường tự.
"Rồi, điều đầu tiên..." Vũ Minh Quân bỏ lửng câu nói, uống một ngụm cà phê( với cái kiểu cách quý tộc đầy giả tạo) rối mới chịu nói tiếp."...có một thứ mà cô không bao giờ được quên khi bắt đầu cuộc chơi..." và anh ta nhìn thẳng vào tôi, bằng cái ánh nhìn tưởng như có thể xuyên thấu tất cả.
"Thứ gì?" tôi chớp mắt, nhìn ra chỗ khác.
"Dù nó có thật đến thế nào, sâu sắc và nghiêm túc đến thế nào đi chăng nữa, thì đây cũng chỉ là MỘT CUỘC CHƠI."
BẠN ĐANG ĐỌC
Luật Của Tay Chơi
RomanceTôi: 19 tuổi, năm nhất, có đứa bạn thân ham vui, chưa có nụ hôn đầu, biết nấu ăn, không người yêu nhưng đã có người để thích. Vũ Minh Quân/ hoàng tử dỏm/ đồ chơi hàng Mã: 20 tuổi, năm hai, bạn gái nhiều hơn số tóc trên đầu, nhan sắc hạng A nhưng tâm...