CODE 24 CHANGE THE PLAN
Như mọi người biết thì LCTC được viết theo phong cách hơi "Tây" cho nên cuộc sống của nhân vật trong này cũng sẽ khá là thoáng( nếu không nói là buông thả) và thoải mái. Nói trước để mọi người đỡ bị rối.
Tôi ngồi thu lu trên cái ghế bành trong phòng Vũ Minh Quân. Đêm qua tôi không về nhà, tôi cũng không nhớ là khoảng mấy giờ ngủ luôn,
-
Chúng tôi im lặng suốt quãng đường về nhà. Ý tôi là cuối cùng thì cũng về tới nhà của Vũ Minh Quân. Vừa mở cửa bước vào, anh ta đã đi thẳng vào phía trong tối om, chẳng thèm bật đèn đóm gì lên cả. Tôi không nghe thấy tiếng đồ đạc bị xê dịch hay va chạm nên khá chắc là chuyện này không có gì lạ với anh ta cả, Cuối cùng thì đây vẫn là nhà của Vũ Minh Quân chứ có phải nhà trọ vô chủ đâu, đương nhiên là anh ta phải thuộc mọi ngõ ngách, đồ đạc trong nhà rồi.
Tôi cởi giày bước vào, tự mò mẫm đi trong bóng tối của căn biệt thự. Cảm giác cũng không ghê như mình tưởng, hoặc là do tôi quá buồn ngủ. Có tiếng động gì đó nghe như ly cốc va chạm nhau, phía cửa căn bếp có ánh đèn tỏa ra.
Chưa kịp chuyển hướng bước về phía đó thì tôi đã thấy Vũ Minh Quân bước ra, trên tay cầm cái cốc pha lê chứa chất lỏng màu sẫm mà tôi biết chắc chắn là rượu mạnh hoặc thứ gì đó tương tự (nếu còn có thứ gì khác tương tự)
Anh ta đưa tay còn lại lên vuốt ngược mái tóc xoăn ra phía sau một cái, để mặc cho mớ tóc mái đã bay keo rơi trở lại cái vị trí rỗi bù ban nãy, bắt đầu bước ra phòng khách. Ngoái cái hành động vừa nãy ra, tôi chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, kể cả khuôn mặt của Vũ Minh Quân cũng chìm trong bóng tối.
Vũ Minh Quân hướng về phía phòng khách, tôi cũng im lặng bước theo. Đặt cái cốc pha lê lên bàn, quẳng chiếc blazer đang mặc trên người sang một chiếc ghế dựa bên canh, hoàng tử dỏm buông mình cái phịch xuống chiếc ghế sofa bọc da dài. Anh ta không dựa vào lưng ghế mà gần như nằm dài hẳn ra theo chiều dài cái sofa, gối lên tay ghế bọc da láng mịn, đầu ngửa lên trần nhà. Đôi chân vẫn để nguyên giày hơi gõ nhẹ theo một nhịp nào đó.
Ánh đèn trắng hắt vào từ phía nhà bếp chỉ đủ để tôi thấy là anh ta không ngủ mà đang nhìn chăm chú vào một thứ gì đó trong không trung, gần như là đang suy tưởng điều gì đó. Đôi mắt màu tro bão đậm vẫn bắt sáng một cách kì lạ.
Tôi bước về phía cái ghế sofa Vũ Minh Quân đang nằm, không nói gì hết, chỉ nhìn thẳng vào mặt anh ta. Anh ta cũng nhìn lại tôi một cách chăm chú, cũng không nói gì cả, lại càng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc gì. Tôi không bước về phía đầu ghế nơi Vũ Minh Quân gối đầu mà về phía đầu ghế đôi chân của anh ta đang gác lên. Cái ghế dài như này mà vẫn còn thừa chân được, đúng là đồ cao kều.
Tay tôi đưa xuống, kéo một bên dây giày của Vũ Minh Quân, tay còn lại đưa ra phía sau gót giày, từ từ kéo nó ra khỏi bàn chân của anh ta rồi thả chiếc giày xuống đất. Vũ Minh Quân chẳng có phản ứng gì nhưng tôi biết thừa là anh ta đang theo dõi từng cử chỉ của mình không bỏ lỡ bất cứ thứ gì.
Tôi tháo nốt chiếc giày còn lại trên chân hoàng tử dỏm ra, lại thả nó rơi xuống đất. Và tin tôi đi, cái tiếng phát ra từ cái sự va chạm của chiếc giày với sàn gỗ bên dưới không hề dễ chịu chút nào với một người yêu giày da và lại còn là chủ nhân của cái đôi giày đắt tiền đấy đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Luật Của Tay Chơi
RomansaTôi: 19 tuổi, năm nhất, có đứa bạn thân ham vui, chưa có nụ hôn đầu, biết nấu ăn, không người yêu nhưng đã có người để thích. Vũ Minh Quân/ hoàng tử dỏm/ đồ chơi hàng Mã: 20 tuổi, năm hai, bạn gái nhiều hơn số tóc trên đầu, nhan sắc hạng A nhưng tâm...