Chap 3 Tìm thấy anh rồi!! (tiếp)

645 29 0
                                    

Chỉ nhìn mỗi anh.

Tôi đã gặp được người ấy rồi, và tôi sẽ không buông đâu.

Trận đấu bắt đầu khi nào tôi cũng không hay, cứ ghim chặt ánh nhìn vào anh, anh cướp bóng, ném bóng vào rổ. Nhưng anh chưa một lần nhìn về phía khán đài, không biết là tôi và bao nhiêu người nữa đang ngắm nhìn anh.

Các hyung trong đội khua tay trước mặt, tôi gạt ra. Có người đưa tôi gói bim bim tôi vô thức bỏ lên miệng, có người nói gì đó với tôi, tôi gật gật ( ai đó kêu xe giùm đê...Hee nó khùng dòi kk)
Tôi đang bị say anh.

Đẹp trai, cao trên m8 là bề ngoài của anh...tôi chắc chắn anh là người tôi luôn ước vào những năm sinh nhật.

Tôi lúc này đang bị kích động, trôi bồng bềnh trên 9 tầng mây ( xuống xuống bay cao...bay xa...coi chừng bay luôn bây giờ) thật thật hư hư ảo ảo, bởi chính tôi cũng không tin có người xuất sắc như một thiên thần lại hiện diện ở đây, trước mặt tôi. Ôi thần linh ơi!! Thật không thể tin được.

Đột nhiên có tiếng hét vang lên, tất cả nhìn về phía chúng tôi...và có cả anh. Ánh mắt tôi và anh chạm nhau, nhưng chỉ trong tích tắc mọi thứ xung quanh tôi tối xầm lại.

~ Hee nó ngất dòi đấy ạ, rõ khổ mê trai quá nó vậy. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. ICE đã lấy lại được đt bây giờ là lời kể củ ICE nhá! Hee nó nói nhiều quá rồi

Đầu cậu đau như búa bổ, có cái gì đó ghì chặt, trong màu đen đó, cậu không tìm thấy anh, sao lại như vậy, anh không tồn tại thật ư?? Cậu hét lên.

Ricky nghe tiếng hét, từ ngoài chạy vào nắm chặt tay cậu, mắt đỏ hoe:

- Cậu tỉnh rồi, híc, làm tớ sợ muốn chết đây này.

Cậu vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì, im lặng:

Ricky kinh hãi:

- Đừng nói cậu bị mất trí nhớ như trong phim đó nha, bị nhẹ thôi mà.

Cậu nhíu mày, thấy đầu nặng trịch, cậu đưa tay lên sờ thử, chỉ kịp thốt lên một tiếng Ơ rồi ngay lập tức.

- AAAAAAAAA...

- Trời ơi sao cậu động mạnh vết thương vậy. - Ricky cuống cuồng.

- Sao tớ bị băng đầu thế này. - Cái đau làm cậu tỉnh hẳn.

Ricky lại sụt sùi:

- Cái con heo ngốc nàyyy, tớ và mọi người đã hét lên cậu cũng không nghe mà tránh, Changjo xô cậu thì không kịp nữa.

- Sao Changjo hyung lại xô tớ hả. - Cậu lơ mơ.

Ricky nhìn cậu từ đầu đến chân, ánh mắt bất thường:

- yahh, cậu mất trí nhớ tạm thời sao?

- Đừng có mà rủa tớ, nói mau, tại sao Changjo nhà cậu lại xô tớ tới sứt đầu thế này.

Ricky sờ trán cậu:

- Bình thường mà, sao lại nghĩ Changjo nhà tớ xô cậu sứt đầu nhỉ.

- Thế sao lại như nàyyy - Cậu chỉ chỉ vào đầu, tiếp - Tớ cũng còn hơi choáng cậu kể hết đi được không.

Ricky bắt đầu kéo ghế, lấy nước, lấy táo, bắt đầu kể:

[ longfic/JoeJi] Thì ra em chính là Bé ConNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ