[Nguyệt Tử] Tình Cờ và Ngây Thơ

31 0 0
                                    

Title: Tình Cờ và Ngây Thơ
Author: Nguyệt Tử
Beta-chan: Rei Hanazawa
Disclaimer: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.
Rating: PG
Category: Au, Pink
Pairings: Family YunJaeMin YooSu
Status: đã hoàn thành





Sumary:
Gặp gỡ tình cờ, tình cờ yêu...





TÌNH CỜ VÀ NGÂY THƠ





1.

Đối với Yunho,

Tình cờ là việc bị điều đi công tác vào đúng dịp Giáng Sinh

và mọi chuyện bắt đầu khi anh nhận được cuộc điện thoại ấy.






Changmin có một người anh trai, tên là Yunho, sống rất cần mẫn và trách nhiệm. Từ ngày hai anh em không còn cha mẹ, việc duy nhất Yunho nghĩ đến là chăm sóc Changmin, lo cho em mình thật chu đáo. Sau này, khi ra đời làm việc, mục tiêu kiếm tiền của anh cũng chỉ khoanh vùng trong việc lo đóng tiền học cho cậu em, mua dụng cụ học tập cho nó, mua quần áo, mua laptop, mua điện thoại, mua thức ăn, vân vân và vân vân... Cứ thế, từ bé tí, Changmin đã được chiều, chỉ biết học biết chơi, ngoài ra không làm, không biết làm và cũng không muốn làm bất cứ điều gì khác.

Nhưng đã thành quy luật, trời lấy đi cái này thì sẽ bù vào cái khác, Changmin chây lười, ham ăn, thỉnh thoảng lại còn hay chọc khoáy anh mình nhưng học gì, thi gì cũng vô cùng giỏi. Mãi rồi, Yunho đáng ra không cần phải quá cực khổ kiếm tiền vì học bổng cứ liên tiếp rơi xuống đầu Changmin như lá thu rơi. Chỉ là, với bản tính ham làm - ưa lo lắng, rốt cuộc chỉ càng ôm thêm nhiều việc. Hàng tháng, mỗi lần chuyển được một số tiền đáng kể vào tài khoản, anh lại khoan khoái thốt lên điệp khúc Changmin đã thuộc nằm lòng:

[Cái này là tiết kiệm để sau này có thể cưới vợ, cả hai anh em mình. Cũng là để mua nhà riêng. Từ bây giờ sẽ càng làm nhiều và chi tiêu tằn tiện hơn.]

Kết quả của việc "làm nhiều" là Yunho phải đi công tác suốt. Changmin một mình ở nhà, lúc đầu cũng thấy thích thú lắm nhưng rồi lâu không có ai để nói chuyện, nó đâm buồn. Cô đơn quá, có lúc Changmin chán chả thèm ăn.

Sự thật là... Yunho cũng chẳng phải một người anh vô tình vô ý. Mau chóng nhận ra Changmin đang ngày càng gầy như cây tre, anh quyết tâm tháng 12 này sẽ không nhận việc nhiều, ở nhà toàn tâm toàn ý lo lắng cho đứa em trai quý báu. Ấy vậy mà, người tính không bằng trời tính, quyết tâm như thế, được vài tuần thì vẫn bị sếp gọi lên giao cho việc đại hệ trọng. Kết quả là cuối tháng 12, đúng dịp Giáng Sinh, anh hai Jung lại phải vác cặp đi công tác.

Gương mặt lạnh băng của Changmin lúc tiễn anh trai ra cửa làm Yunho có chút chột dạ.

[Ờ thì Changmin ah, hyung hứa, lần này lần chót thôi. Tại việc này hay quá, hyung thích làm, với lại, lương vừa tăng thêm 1.5 lần đó...]

RẦM.

Thay cho lời chào tạm biệt, Changmin sập cửa, thậm chí còn trước cả khi anh hai Jung kịp nói hết lời.





Sau này nghĩ lại, Yunho cũng cho rằng đó là do trời đã phạt anh. Vì chút ích kỷ mà không nhớ đến Giáng Sinh là lễ gia đình. Gia đình của Changmin bây giờ, chẳng phải chỉ có một mình anh đấy sao. Ừ, vì trời đã phạt, nên khi nhận được cuộc điện thoại đó giữa chuyến công tác, là anh bị chửi, bị một người lạ oang oang chửi, mà lòng chỉ thôi thúc nghĩ đến việc ngay lập tức chạy đến ôm người lạ mà thôi.



[ANH TRAI CÁI KIỂU GÌ NHƯ ANH?

EM MÌNH HỌC THI TRỜI LẠNH, KHÔNG CÓ TIỀN ĂN CƠM LẠI CÔ ĐƠN, ĐÓI NGẤT GIỮA ĐƯỜNG SUÝT NỮA XE CÁN, CÒN MÌNH THÌ ĐI CÔNG TÁC BIỀN BIỆT.

KIẾM TIỀN À? VÌ EM À? THƯƠNG NHAU KIỂU ĐÓ BẰNG MƯỜI HẠI NHAU ĐẤY BIẾT KHÔNG?

May cho anh tôi cũng có một đứa em nên tạm thông cảm. Tôi đem cậu ấy vào bệnh viện rồi. Anh mau về đi, em trai anh ngất nửa ngày chưa tỉnh. Bác sĩ bảo nó bị suy nhược trầm trọng lắm.]

Sau một lúc hò hét, chất giọng lanh lảnh trong điện thoại bấy giờ dịu đi. Cũng là sau này nghĩ lại, Yunho ngay từ lúc đó đã cảm nhận được người ta của anh nhất định phải rất dịu dàng.

Quay lại chuyện chính, vốn là, nghe được những lời đó, người bình thường thì ắt phải lập tức phản ứng theo một trong hai hướng sau:

Một, hướng Vô Lương Tâm:

[Này thằng kia, nói gì đấy? Em tôi bị làm sao liên quan gì đến anh? Đang ở đâu mà đòi đến? Biết đang nói chuyện với ai không?]

Hai, hướng Có Lương Tâm và Biết Suy Nghĩ:

[Anh có thể cho tôi biết chính xác chuyện gì đang xảy ra không? Mà Changmin đang ở bệnh viện nào, nó bị làm sao? Tôi đang công tác ở xa, có thể cho tôi biết tên bệnh viện để nhờ người quen đến coi sóc...]

Nhưng do Yunho lúc ấy quá hoảng hốt, hồn vía bay tuốt lên mây, lại bị giọng du dương của người gọi xuyên thủng tâm trí nên chỉ còn biết ngớ ngẩn đáp lời:

[Giờ tôi sẽ về ngay. Nhưng từ chỗ này về đến Seoul nhanh nhất cũng phải hơn nửa ngày. Anh làm ơn trong lúc đó đừng bỏ rơi Changmin nhà tôi...]

[Điên rồi! Liên quan gì đến tôi mà bỏ rơi với không? Anh về ngay đi!!]

Cúp máy.

Một lát sau.

[Mà biết bệnh viện nào chưa mà đòi đến với về? Aissshhhhhhhh! Cái đồ anh hai trời đánh.]

Bốn tiếng sau, khi cái đồ anh hai trời đánh chẳng biết đi theo phương tiện nào mà về nhanh bất ngờ, chạy quáng quàng đến bệnh viện tư nhân nhỏ ở góc đường X thì Changmin của anh đã tỉnh dậy, bấy giờ đang vui vẻ ngồi trên giường ăn cháo, nói chuyện với một thanh niên tóc đen.

Người thanh niên mảnh khảnh có mái tóc đen hơi xoăn lọn đỏ bừng mặt trong lúc cố hết sức đẩy tách Changmin khỏi Yunho khi anh đá bật cửa rồi nhào đến siết nó muốn nghẹt thở. Nhưng cố gắng đó vẫn hoàn thất bại cho đến khi Changmin gắt lên:

[Buông ra. Vừa mới đỡ bệnh đấy!! Muốn em chết thiệt à?]

Đến mức đó, Yunho mới buông Changmin ra. Rồi, thay vì Changmin, anh xoay sang ôm chầm lấy người thanh niên tóc đen mảnh khảnh:

[Cảm ơn anh đã cứu Changmin nhà tôi, cảm ơn vì đã không bỏ rơi nó, cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn.]

Lại là trong cố gắng đẩy người đến đỏ bừng mặt, người thanh niên tóc đen thét gào:

[Anh nhầm người rồi! Tôi là bác sĩ, bác sĩ!!!!! Buông ra mau!!]

Giật mình buông bác sĩ ra, Yunho trố mắt nhìn hắn, nhìn em mình một lúc rồi ngượng ngùng cúi đầu:

[Xin lỗi bác sĩ, tại anh không mặc đồng phục nên tôi nhầm... Tại tôi tưởng... hóa ra...]

[Anh chỉ nhầm người chứ không nhầm việc đâu, hyung.]

Vẫn ăn cháo trên giường, Changmin thản nhiên nhe răng đáp, vẻ như đã hết giận Yunho.

[Cháo này là hyung kia nấu cho em đấy. Hyung kia cũng không bỏ rơi em, ở với em gần ngày trời rồi. Hyung kia lại đẹp người chứ ai như bác sĩ Park đây.]

Changmin vừa dứt câu, thật tình cờ, "hyung kia" đúng lúc đi qua cánh cửa mở sẵn bước vào phòng bệnh, tay cầm một túi đồ to.

Và... ngay giây phút tình cờ đó, Yunho biết mình đã bị trúng độc.


Với công thức mái tóc nâu sáng, đôi mắt to xám đen, làn da trắng, giọng nói lanh lảnh: "Changmina ~ ~ chiều nay sao rồi?" và... một mùi thơm ngào ngạt đến từ... túi bánh nướng đang cầm trên tay, chất độc lan truyền trong không khí với vận tốc ánh sáng, tấn công trực diện vào cùng lúc năm giác quan của anh hai Jung, khiến anh trong một lúc chỉ biết đứng đờ ra ngây ngốc.

Trước sự bất động của Yunho, chất độc tóc nâu thản nhiên đi vào phòng, nhún vai rồi rút từ trong túi ra chiếc bánh, chìa thẳng đến trước mặt:

[Anh là Yu-no, huh? Er humm... ăn đi, nhìn mặt tái mét chắc đói lắm rồi. Vì là anh trai nên tôi cũng hiểu, có lẽ mấy tiếng qua đã lo lắng đến mức chả ăn gì phải không?]

Phải không?

Phải không?

Chắc là vì mới gặp đã quá thích tôi phải không? ~ ~


Hoặc vì đang đói, hoặc vì quá mơ màng trước dư chấn trúng độc, Yunho nghe sao cũng hoang tưởng ra mắt xám tóc nâu đang hỏi câu hay ho đó. Và vì câu hỏi quá hay nên cầm lấy chiếc bánh trong tay, anh không thể đáp thế nào khác, ngoài câu trả lời tự thấy không kém phần hay ho:

[Đúng vậy! Đúng đúng!! Trăm lần đúng! Ngàn lần đúng!]

Thế là bị hiểu lầm thành kẻ tham ăn. Nhưng anh hai Jung mặc kệ.


Vào một buổi chiều trước Giáng Sinh, trong căn phòng bệnh nhỏ có Changmin và bác sĩ Park, Jung Yunho bị trúng độc cấp tính, sẽ mau chuyển sang mãn tính chẳng thuốc điều trị.



Chất độc ấy có tên hóa học là Kim Jaejoong.









2.


Đối với Jaejoong,

Reposted (YunJae)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ