Chương 12 : Khó có thể chịu được kích thích (P1)
Tia nắng ban mai chiếu rọi đến mí mắt mỏng manh của cậu.
Yoseob mơ màng thức dậy trong hoảng sợ cùng đau đớn, toàn thân cậu mệt mỏi rã rời.
Trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh kinh hãi tối qua cùng cơn đau lan khắp cơ thể.
Cậu vẫn tưởng đây chỉ là một giấc mộng.
Khi nhìn đến vết máu trên áo sơ mi của mình, cảm giác nửa thân dưới và cần cổ đau nhức, cậu thực sự còn tưởng mình đang nằm mơ.
" A...." cậu rên một tiếng, tay chạm đến vết thương nơi cổ, không nghĩ sờ vào lại đau nhức đến thế!
"Á.....!" Yoseob khẽ rít lên, đau đến ứa nước mắt.
Sao vậy....Chuyện gì đã xảy ra?
Yoseob chớp mắt vài giây, vật lộn đi xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn vào tấm gương to, sắc mặt tái nhợt, cần cổ đầy vết máu đỏ tươi, còn có vết sẹo ghê rợn. Trời ạ! Yoseob thiếu chút nữa đứng không vững, cánh tay vươn lên dựa vào vách tường men sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng thêm tái nhợt.
Sao thế này? Yoseob suy nghĩ không thôi, thật sự là đã xảy ra chuyện gì?
Yoseob cắn môi, chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, mở van nước, vốc một ít nước lạnh, phả lên mặt cho tỉnh táo, thế nhưng khi giọt nước chạm tới vết thương do mảnh thủy tinh cắt, cậu liền cảm nhận được một cơn đau nhức tê tái.
Cậu nhớ lại, tối hôm qua rõ ràng cùng Doojoon ăn cơm tại Nhà hàng Ý, hắn bảo cậu cùng uống rượu với hắn, cậu không uống được rượu nên say khướt, sau đó... sau đó cậu nhớ là đi tới một khách sạn. Nghĩ tới đây, Yoseob bỗng chốc run rẩy, đôi mắt trong suốt đảo qua bốn phía, xác định nơi đây chính là khách sạn bốn sao.
Đau quá... Đầu vẫn còn đau quá.
Thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng Yoseob hơi sợ, sốt ruột, dùng khăn lau khô nước, đi vào phòng khách bên trong, tìm một ít thuốc đau đầu, rốt cuộc ở trên mặt tủ tìm được một ít bông băng cứu thương cùng với băng cá nhân, cậu sơ cứu vết thương một chút, quyết định đi tìm Doojoon.
Mặc dù biết rõ sáng sớm không phải là thời điểm thích hợp, nhưng bây giờ, thực sự rất muốn trông thấy hắn.
Min Young đã gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.
"Yoseob! Cậu tối hôm qua lại dám không về nhà!!" Min Young lớn tiếng rống, " Mình gọi điện thoại cho cậu nhưng chờ mãi vẫn không có người bắt máy, sau đó lại là Doonjoon nghe máy, nói với mình là cậu sẽ không về... Yoseob, các cậu, các cậu..." Có đúng hay không đã tu thành chánh quả rồi?
Tia nắng ban mai chiếu xuống cổ tay nhỏ bé và yếu ớt của Yoseob, cậu chống một bên tay lên cửa sổ đứng một hồi, lắc đầu.
"Không có, Min Young, tối mình về giải thích cho cậu rõ được không? Thật có lỗi, tối qua để cậu phải lo lắng rồi".
"Ha ha, không cần giải thích, cậu về kể tỉ mỉ cho mình một chút là được, Doojoon nhà cậu sao lại để cho cậu thủ thân như ngọc được chứ? À? Cậu rốt cục bỏ rơi người bạn chí cốt của cậu rồi..."
Min Young lại bắt đầu nói nhảm.
Yoseob ngón tay run nhè nhẹ.
Gì mà "thủ thân như ngọc", cậu nghe không được, chợt nhớ lại cậu cùng Doojoon ở chung một chỗ, cậu đột nhiên phát hoảng, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Không nói, mình còn có việc" Yoseob hơi xấu hổ, cũng có chút thấp thỏm không yên.
" À, được!" Min Young rất sảng khoái, " Buổi chiều có buổi phỏng vấn ở BEAST, cậu không được quên đấy, công ty này rất nổi tiếng, cậu nhất định phải đi..."
Yoseob lẳng lặng nghe, cố sức giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
" Tốt" cậu nhẹ nhàng nói, khóe môi cũng hé nở một nụ cười.
-----------
Từ lúc bắt đầu vào cao ốc tập đoàn Yoon, Yoseob rõ ràng nhận ra những ánh mắt kì lạ xung quanh mình.
Cậu không rõ lắm đó là chuyện gì, nhưng viên trợ lí dẫn đường phía trước quay đầu lại nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Yang thiếu gia, cậu xác định, muốn vào trong sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] Tổng tài thực đáng sợ [Junyo Ver.]
FanficMột tờ giấy hôn ước, vốn chỉ là công cụ để trả thù, nhưng đùa quá hóa thật, Yang Yoseob có một loại cảm giác bị bán! "Yong tiên sinh, hiệp ước không phải là nói như thế này! Chúng ta không phải thực sự kết hôn!" Cậu run run lùi về phía sau, hơi v...