Chapter 22: không được có cảm xúc

5.1K 188 14
                                    

Chi : đứng lại đó

Trúc nghe cô nói liền đứng lại

Chi: phải ,bất cứ người con gái cũng muốn sau khi lấy chồng thì sẽ sinh thật nhiều con cái cho anh ta hết...đó là một mong muốn bình thường, rất bình thường

Trúc : vậy tôi sẽ ra đi để em có thể thực hiện được điều bình thường đó

Chi đi lại tát vào mặt cô: đó là cách để mình chối bỏ trách nhiệm với những gì mình đã gây ra sao?

Trúc: tôi thương em muốn được ở bên em suốt đời là thật nhưng tạo hóa không cho tôi cái thứ mà em muốn thì tôi biết phải làm sao đây?

Chi ôm lấy người cô: khờ quá, bây giờ mong muốn đó không còn nữa giờ em chỉ muốn chúng ta yêu nhau thôi ...

Trúc bồng lại giường kéo màn xuống rồi hôn say đắm thì cuội gõ cửa

Trúc: vào đi

Cuội: thưa cậu có người nhà cậu lên tìm cậu, hình như gắp lắm

Trúc liền đi ra nhà lớn thì gặp Tí

Trúc: có chuyện gì vậy?

Tí: thưa cậu có chuyện lớn rồi

Trúc: chuyện gì?

Tí đi lại nói nhỏ vào tai cô: cậu hai uống say cưỡng bức con gái nhà lành giờ cô gái đó tự tử rồi, người nhà họ đi báo quan , xong cậu về nhà lấy hết tiền vàng bỏ chốn luôn rồi...

Trúc: sao anh ấy lại làm chuyện tày trời đó, ông sao rồi

Tí: ông vì quá tức giận nên lâm bệnh nặng rồi

Trúc: còn má tôi

Tí: bà không sao, nhưng bà hai đã treo cổ tự tử

Trúc nghe những sét đánh ngang tai
Vội chạy thật nhanh vào phòng gom quần áo bỏ vào cặp tre.

Chi: có chuyện gì vậy ,mình định đi đâu

Trúc: nhà tôi có chuyện rồi, tôi phải về gấp...em nói với bà và cha dùm tôi một tiếng

Chi: để em đi với mình

Trúc: không cần tôi đi xe nhà về luôn

Chi : đợi em một chút thôi

Cuội : thưa cậu có người gửi cái này cho cậu

Trúc mở ra coi thì ra là cái đồng hồ mà cô đã cho Lành : người đưa cái này đâu

Cuội: cô ấy đi rồi

Trúc vội chạy thật nhanh ra cổng, rồi chạy thêm một đoạn nữa

Chi: là ai đưa cho cậu em biết không?

Cuội : em không biết, là một cô gái

Chi: sao?

Trúc chạy cho đến khi đuối sức thì thấy Lành đang đi liền gọi lớn : Lành..

Lành vừa nghe là biết Trúc nên vui mừng quay lại , cô vẫn đứng đó nhìn Trúc mà nước mắt chảy thành dòng.

Trúc đi lại ôm lấy người cô: cám ơn trời phật vì để tôi còn gặp lại em một cách khỏe mạnh như vậy...

Lành vòng tay ôm lấy lưng cô: em rất nhớ cậu, nhớ nhiều lắm...

Duyên PhậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ