Sau khi cắt được cái đuôi đó, tân tiếp tục đi
Lành: tôi muốn nôn quá anh dừng xa được không?
Tân: tôi biết rồi
Lành xuống xa ối vì bị say xe
Tân: cô không sao chứ?
Lành: giờ tôi mới biết anh là thần tốc độ đó đa
Tân: tôi xin lỗi
Lành lại tiếp tục ối , sau đó mệt nhọc đi lại xe vô tình nhìn vào gương chiếu hậu thì lấy có người đang đứng nhìn nên vội bảo tân
« xem ra hôm nay chúng ta có quá nhiều đuôi đó đa»
Tân: sao, còn nữa hả?
Anh định quay đầu lại nhìn thì lành nhanh miệng
« đừng quay đầu lại, mau cho xe chạy về long xuyên đi chắc chắn xung quanh đây đều là người của sĩ »
Tân: nhưng sắp tới rồi...
Lành: nếu vậy càng phải quay về nhanh lên
Tân: được rồi cô ngồi yên nha
Sĩ: đang dở trò gì vậy?
Hắn tiếp tục theo sau, lành ghé một vài nơi mua đồ rồi chạy thẳng về hướng long xuyên
Làm sĩ khó chịu không đuổi theo nữa
« cái con mẹ nó dám chơi tao hả?»
Ba ngày sau,
Dì năm: mợ ngủ một chút đi ,mấy ngày nay mợ không được ngủ rồi
Chi: tôi không sao, chỉ hơi khó chịu một chút thôi
Dì năm: mấy ngày nay cậu lên cơn nghiện ngày càng nhiều...lúc đầu một ngày chỉ có một hai lần, còn bây giờ là cách vài giờ là lại tái phát đã dậy ngày càng đau đớn hơn ...nhìn thấy cậu ấy tôi đau lòng lắm đa...(khóc)...hay mình đi kiếm bà ba xin thuốc cho cậu uống đỡ ...
Chi : mấy ngày nay lớp bị ác mộng lớp thì cơn nghiện hành hạ không biết Trúc có cằm cự được bao lâu nữa, ngày ngày nhìn thấy cảnh tượng đó dì nghĩ tôi không đau không xót sao nhưng doctor cũng nói rồi không thể để trúc tiếp tục sử dụng nó nữa
Dì năm: chúng ta chia nhỏ thuốc ra như vậy sẽ không sao đâu ,chứ tôi thấy cậu khổ sở như vậy bất nhẫn lắm đa
Trúc đã kiệt sức vì cơn nghiện hành hạ, hiện giờ đang nằm im lặng trong phòng.
Cô cảm thấy toàn thân đau buốt rã rời, vô cùng tuyệt vọng nên cố ngồi dậy
Bò lại bàn giật mạnh cái chén cháo xuống đất làm nó bể thành nhiều mảnh
Chi và dì năm nghe nên chạy nhanh vào
Chi: mình có sao không?Trúc lắc đầu không sao hết, tôi chỉ muốn uống ít nước thôi
Dì năm và Chi kè cô lên giường
Dì năm: cậu có thể gọi mà
Chi: mình uống đi, từ từ thôi...
Trúc: tôi không muốn trở thành gánh nặng cho hai người nữa, hãy mặc sát tôi đi...(khóc)
Dì năm và Chi cũng khóc theo
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận
RomanceBối cảnh của câu truyện xảy ra vào những năm trước 1945, khi mà xã hội bị phân chia giai cấp địa chủ và tá điền Nguyễn Bá còn gọi là hội đồng bá , là một gia tộc lớn và giàu có nhất xứ nam kỳ, Chi (18 tuổi) là con gái út trong nhà Ở Cần thơ thì có...