Cái màn đóng lại Chi hoàn không biết Trúc có tự tử thật không nên cố giật rất mạnh cái tay bị chói
Do trong lúc bức bách nên cô mạnh mẽ lạ thường dây trói bị giật lỏng ra nên cô nhanh chóng cởi chói
Nhảy ngay xuống giường thì thấy Trúc đang ngồi đằng bàn định đâm cái kéo xuống lòng ngực của mình
Cô vội chạy lại giật cây kéo mà không ngừng la lớn với hy vọng ở ngoài chạy vào tiếp
« có ai không mau vào đây đi nhanh lên...»
Trúc không buông: cô tránh ra đi...chẳng phải cô muốn tôi chết sao...
Chi: trời ơi...có ai không mau vào đây đi...
Lam ở ngoài nghe thấy: bà ơi hình như có chuyện rồi...chúng ta có nên vào không ?
Bà Phụng bảo lam: con điên sao giờ mà vào lỡ hai đứa nó đang làm đó đó thì sao? Cứ ở yên đó đi...kệ nó muốn la gì la đi
Sau một hồi thì chi cũng lấy được cái kéo
Trúc: cô muốn gì hả?
Chi: anh có phải đàn ông không?, sao hở một cái là đòi chết
Trúc : tôi vốn có phải đàn ông đâu
Chi: cái gì? Anh nói gì vậy?
Trúc: à...thì tôi là đàn ông mà có tí quyền gì đâu...bị các người bức bách đến nông nỗi này còn gì? Có đáng mặt nam nhi đâu:(
Chi: tôi nói cho anh biết nếu muốn chết thì đi ra ngoài mà chết đừng chết ở đây, tôi sợ ma lắm
Trúc: ma sợ cô thì có...mà cô có bị gì không sao lại nói chuyện bình thường như vậy hả?
Chi sợ bị lộ tẩy nên: nào giờ tôi rất tỉnh chỉ có anh bị điên thôi
Rồi cười chọc quê trúc
Trúc: phải đó tôi điên mới lấy cô...
Bà Phụng: trúc con xong chưa?
Trúc : dạ chưa...Bà ơi hay để sau khi trị khỏi bệnh cho cô ấy được không? Con năng nỉ đó
Bà Phụng: nếu con không thể tự mình làm thì bà sẽ vào giúp cho con
Cả trúc và Chi đều hốt hoảng đẩy cửa lại
Chi: trời ơi :((bà muốn ép chết con mới chịu hả?
Trúc: bà ơi chuyện đó không thể ép là làm được đâu...
Bà Phụng kêu người tông cửa vào
Chi liền chốn xuống gầm giường, còn trúc thì không biết chốn vào đâu hết
Bà Phụng: con mau chui ra cho bà nhanh lên
Chi: không con không ra có chết cũng không ra
Trúc vội qùy xuống: bà ơi...thật sự chuyện này là không thể ...con...
Bà Phụng: có gì mà không thể...chỉ cần hai đứa lên giường là xong rồi có gì khó đâu nào
Đám gia đinh trong nhà nghe bà Phụng nói mà bụm miệng lại cười
Làm trúc xấu hổ muốn độn thổ,lam cuối xuống
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận
RomantizmBối cảnh của câu truyện xảy ra vào những năm trước 1945, khi mà xã hội bị phân chia giai cấp địa chủ và tá điền Nguyễn Bá còn gọi là hội đồng bá , là một gia tộc lớn và giàu có nhất xứ nam kỳ, Chi (18 tuổi) là con gái út trong nhà Ở Cần thơ thì có...