Sĩ ngồi trên xe cứ nhìn vào vẻ mặt của Phi
« thưa ngài tôi có chuyện muốn nói »
Phi sợ hắn nói lung tung trên xe thì có thêm nhiều người biết nữa nên
« chạy tới trước dừng lại đi»
- dạ
Xe tấp vào lề, Phi liền đi ra bãi đất vắng « cậu đi theo tôi (Sĩ) những người khác thì ở yên vị trí
- dạ
Sĩ đi cà nhấc theo sau Cho tới khi Phi đứng lại
Sĩ : xin ngài tin tôi, là bọn họ muốn hại tôi ...
Phi nhìn sĩ mà cười: xem ra có nhiều người muốn cậu chết quá đó đa
Sĩ: dạ phải, vì tôi biết được một sự thật về cậu ba con ông hội đồng Kinh
Phi ngắt một cộng cỏ quơ quơ : sự thật gì?
Sĩ : dạ, thì ra cậu Trúc là con gái , vì muốn về ở rễ nhà ngài nên giả trai mục đích là chiếm đoạt gia tài của ông
Phi: thật không?
Sĩ gật đầu lia lịa: dạ, là thật
Phi: anh theo tôi bao lâu rồi?
Sĩ: dạ, đã được ba năm
Phi vỗ lên vai hắn: lâu như thế mà không hiểu tính tôi sao?
Sĩ : dạ?
Phi: tôi ghét nhất là hạng người tiểu nhân vô liêm sỉ...cậu làm tôi quá thất vọng...
Sĩ qùy xuống đất : tôi xin ngài tin tôi, tôi tuyệt đối không dám qua mặt ngài đâu ...với lại những gì tôi vừa nói đều là sự thật cậu ba đúng thật là con gái
Phi tát vào mặt hắn: tốt nhất là căm cái miệng lại, chuyện không nên nói thì đừng bao giờ nói nếu không sẽ rước họa vào thân...có nghe không?
Sĩ sợ khi nhìn thấy vẻ mặt cực ngầu của Phi : dạ tôi hiểu rồi...
Phi: bây giờ thì cậu ta đang ở đâu?
Sĩ : cái đó thì tôi không biết nhưng ngài đừng lo sẽ sớm bắt được thôi
Phi túm lấy cổ áo : không được làm tổn thương cậu ta, còn nữa nhanh chóng tìm Chi về cho tôi
Sĩ: dạ tôi biết rồi
****
Trúc tỉnh dậy thì thấy mình đang bị trói trong phòng không có ai hết nên cố gắng lăn xuống đất,Rồi lăn qua bàn đụng mạnh làm cái chén thuốc rơi xuống đất
Rồi nhanh chóng lấy mãnh vỡ cố hết sức khứa đứt dây trói tay xong ngồi dậy mở luôn dây trói chân
Bà ba trở vào: con làm gì vậy hả?
Trúc: má con xin lỗi, con không thể xa chi được
Bà ba: con nghe lời má lần này thôi, má đã nhờ người (ba thẹo) đưa con lên Tây Ninh sau đó sẽ có người đưa con sang bên kia biên giới
Trúc: không , con không muốn đi một mình...má có thể cho Chi đi cùng con mà
Bà ba: má sẽ nghĩ cách đưa nó đi sau con đừng lo...giờ khắp nơi đều bị kiểm soát nên khó khăn lắm người ta chịu nhận lời giúp con
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận
عاطفيةBối cảnh của câu truyện xảy ra vào những năm trước 1945, khi mà xã hội bị phân chia giai cấp địa chủ và tá điền Nguyễn Bá còn gọi là hội đồng bá , là một gia tộc lớn và giàu có nhất xứ nam kỳ, Chi (18 tuổi) là con gái út trong nhà Ở Cần thơ thì có...