Trời về chiều , trúc gọi chi
« em dậy đi, tôi lên trên quan sát rồi, có lẽ bọn họ không đuổi theo nữa »
Chi : em mệt quá không thể đi nỗi
Trúc đưa tay sờ lên trán cô: không có nóng , có thể là do em đói quá ...được rồi mau lên đi tôi cổng
Chi: không được đâu, em nặng lắm hay mình lên trước đi...em sẽ...
Không để chi nói hết câu trúc cổng cô lên lưng rồi cố bám vịnh những cái cây đi lên
Chi: mình cẩn thận đó
Trúc: em ốm quá, nhẹ lắm đa
Chi cười : như vậy mới vừa sức mình
Trúc : nhưng tôi xót lắm đa
Khi lên tới trên cô để chi ngồi xuống nghỉ mệt một lát , rồi tiếp tục cổng chi đi dọc theo đường mòn vào nội ô thành phố
Chi đã ngủ trên vai cô, do từ nhỏ trúc đã sinh ra và lớn lên ở đây nên từng gốc phố con đường đều thông thuộc
Cô cổng chi đến một hiệu thuốc Bắc trong hẻm
Lương y: cô ấy bị sao vậy?
Trúc gọi chi dậy rồi chỉ vào chân : chân cô ấy bị thương làm phiền thầy xem dùm
Lương y: được rồi để tôi xem cho
Chi nhăn mặt vì đau khi ông ta tiến hành sơ cứu
Trúc: em ngồi ở đây nha tôi đi mua một ít thức ăn rồi sẽ quay lại ngay đừng đi đâu hết có biết không?
Chi: mình đi nhanh về đó
Trúc: tôi biết rồi
Cô đi dọc theo tuyến phố lớn thì lấy có rất nhiều quan lính đi tuần tra họ không ngừng kiểm tra bất cứ ai đi trên đường
Nên cô phải đi vòng vào một con hẻm nhỏ , quan sát không thấy có gì nguy hiểm mới đi vào tiệm vàng bạc để bán chiếc nhẫn cưới vì trên người cô nó là vật có giá trị nhất có thể bán được
sau đó cô đi theo đường đó mà mua đồ và thức ăn cho chi.
Lương y: xong rồi, cô chỉ bị bông gân thôi không có gì đáng lo hết
Chi ngửi thấy mùi thuốc bắc mà cảm thấy khó chịu buồn nôn nên cứ ụa ụa mãi...
Lương y nhìn rồi bắt mạch cho cô mà cười tươi : chúc mừng cô ...chúc mừng....
Chi không hiểu: chúc mừng chuyện gì?
Lương y: cô không biết là mình đã có thai rồi sao?
Chi nghe mà thất thần sắc biến đổi ngay tức khắc, mặt tái nhợt tay chân run rẩy
« ông vừa nói gì? (Giọng run bần bật)»
Lương y: cô đã có thai rồi , cái thai cũng được một tháng rồi
Chi : không thể nào, không thể nào, chắc ông đã nhầm lẫn rồi ...
Lương y: không thể nào, tôi đã xem mạch cho cô rồi, chính xác lắm đa
Chi đứng dậy hai mắt đỏ hoe liên tục ụa ụa : không thể nào sao lại có thể ...

BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận
RomanceBối cảnh của câu truyện xảy ra vào những năm trước 1945, khi mà xã hội bị phân chia giai cấp địa chủ và tá điền Nguyễn Bá còn gọi là hội đồng bá , là một gia tộc lớn và giàu có nhất xứ nam kỳ, Chi (18 tuổi) là con gái út trong nhà Ở Cần thơ thì có...