Trúc đẩy Chi xuống giường : tôi không chịu nổi nữa ...em có biết không hả?
Trúc bước xuống giường đi lại khóa cửa , Chi cũng bước xuống
« mình bị gì thì nói đi»
Trúc kéo cô lại giường rồi giật mạnh màn xuống làm Chi vô cùng hoang mang
« tôi không muốn lừa em càng không muốn lừa gạt bản thân mình nữa vì vậy xin em (ôm lấy người Chi mà khóc) xin em ...xin em...»
Chi thật sự không hiểu gì hết: mình đừng như vậy, em không hiểu gì hết
Trúc : nếu em muốn tôi chết thì tôi sẽ chết muốn tôi sống thì tôi sẽ sống
Chi đẩy người cô ra: mình có phải không khỏe ở đâu không? Để em đi gọi doctor
Trúc ghì người cô xuống giường : hãy để mọi chuyện kết thúc từ bây giờ
Chi nhìn thấy trong ánh mắt kia là cả một bầu trời đen tối nhưng đang ngập tràn nước mắt nó không rơi xuống ,nó làm cô cảm thấy đau xót
Nên ngốc đầu lên hôn lên môi Trúc như một cách để chấn an để xoa dịu nỗi đau đang lan tràn khắp cơ thể của chồng mình
Rất dịu dàng rất tha thiết làm cho Trúc xao xuyến và rồi nước mắt đã rơi .
Trúc lấy tay trái đang bị thương chống trụ xuống giường tay phải mở từng cái nút áo của mình ra
Chi : mình định làm gì?
Trúc nhìn cô vẫn không trả lời, Chi nghiên đầu qua thì thấy vết thương đang chảy rất nhiều máu nên hốt hoảng bật dậy
« tay mình chảy nhiều máu lắm rồi kià»
Trúc dùng tay phải đẩy vai cô xuống giường với ánh mắt kiên nghị lạnh lùng, rồi tiếp tục mở hết những cái nút áo còn lại
Chi không dám nhìn nên nhắm nghiền hai mắt dùng hai tay che mặt lại luôn
« mình đừng làm em sợ có được không?khi nào mình khỏe lại mình muốn làm gì cũng được ,em sẽ nghe theo hết»
Trúc đã bắt đầu cảm thấy choáng , hơi thở cũng đã yếu dần nhưng cố tháo mảnh vải bó ngực ra
« làm ơn ...em hãy nhìn tôi có được không?làm ơn...tôi xin em»
Chi nghe nên mới hé vài ngón tay ra nhìn thì thấy Trúc đang tháo mảnh vải ra do nó khá dài nên hơi lâu
Chi vừa trong thấy là như chết lặng đi đầu ốc như trống rỗng , không khóc nhưng nước mắt ở đâu lại trào ra
Trúc chống hai xuống trụ cho vững rồi nhìn cô mà thì thào
«đây mới chính là con người thật của tôi...»
Chi lắc nhẹ đầu : mình đang làm gì vậy hả? Sao lại có chuyện này chứ? Không đâu chắc em đang mơ ( liên tục tát vào mặt mình) ..tỉnh lại đi...tỉnh lại đi....
Trúc giữ hai tay cô lại: là thật không phải mơ là thật ...có nghe rõ không?
Chi: đừng nói nữa , xin anh đừng nói nữa
Cô liên tục đánh cào rất mạnh vào người Trúc,
« sao lại đối xử với tôi như vậy, nói đi, sao lại làm như vậy hả? (Khóc)»
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận
RomanceBối cảnh của câu truyện xảy ra vào những năm trước 1945, khi mà xã hội bị phân chia giai cấp địa chủ và tá điền Nguyễn Bá còn gọi là hội đồng bá , là một gia tộc lớn và giàu có nhất xứ nam kỳ, Chi (18 tuổi) là con gái út trong nhà Ở Cần thơ thì có...