Chapter 27: Nhà

3K 160 6
                                    

Tí ngay lập đi long xuyên ,lúc này Phi đang đi chơi với Lành, Lành không muốn đi nhưng vì bà Diệu ép nên cô đành chìu ý

Phi: trông cô không được vui thì phải?

Lành: sao ngài biết

Phi: có phải tôi phiền lắm không?

Lành cười nhẹ: ngài đừng nói vậy?

Phi: tại tôi thấy cô không được vui mỗi khi đi với tôi

Lành: ngài nói vậy thì tội cho tôi lắm đa...chỉ tại tôi ít nói vả lại khi đối diện với ngài tôi thật không biết phải nói gì nữa

Phi cười : trông tôi dữ lắm hả,

Lành nhìn phi cười mà cười theo : không dữ nhưng ngầu lắm đa

Phi : ngầu ? Có thể vì tôi là quân nhân nên mới như vậy chứ thật ra tôi hiền lắm

Lành đi tiếp dọc theo con đường : chắc ngài cảm thấy cô đơn lắm

Phi đi theo: thỉnh thoảng có một chút

Lành: xem ra ngài là người rất khó đoán

Phi đi nhanh lại trước mặt cô : chúng ta có thể thay đổi cách xưng hô không? Hãy gọi tên tôi hoặc anh đi chứ ngài nghe xa cách quá

Lành nhìn phi: nên không?

Phi vội nắm lấy tay cô : nên lắm ,vì vậy sẽ gần gũi hơn

Lành liền gỡ tay phi ra đi nhanh về phía trước, thì cơn mưa từ đâu bất chợt kéo đến

Phi vội cởi bỏ cái áo lính che lên cao cho cô khỏi bị ước , Lành nhìn phi mà có chút xao động

Họ chạy về đến trước cửa cổng nhà cô

Lành: ngài vào nhà đi tạnh mưa rồi hả về

Phi : không cần, tôi không muốn làm phiền bà mẹ nuôi của em

Nước mưa nhỏ giọt khắp mặt cô phi càng nhìn càng say đắm vội bước gần làm lành phải lui lại dựa vào cổng

Lành: ngài làm gì?

Phi : im lặng,

Anh nhìn thật kỹ từ ánh mắt đến bờ môi rồi định đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc ướt thì bị cô giữ lại

Phi: tôi quả thật là rất thích em , em có thể cho tôi một cơ hội không?

Lành đỏ cả mặt không biết phải ứng phó ra sao , thì phi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ

Lành nhìn phi mà thổn thức, tim đập rất mạnh vội đẩy người phi ra chạy thật nhanh vào nhà.

Phi nhìn cô mà cười thật tươi , Lành chạy vào phòng mà ôm lấy lòng ngực trái mình

« mình bị sao thế này?...điên mất thôi»

Cô đi lại song cửa nhìn ra cổng thì thấy phi vẫn còn đứng đó nên vội lấy dù đi ra

« ngài cằm lấy»

Phi chưa cằm vội : em lo cho tôi sao?

Lành: không có

Phi cằm lấy tay cô kéo lại : thật không có

Lành: không

Phi: mặt em đỏ cả rồi kìa

Duyên PhậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ