ĐẠI HẠNH PHÚC
PART3
---
Tiffany đẩy cửa đi vào, dì Oh đang ngồi trên giường đút điểm tâm cho bà Hwang, bà Hwang đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, ngay cả hình ảnh mơ hồ cũng không.
Thời gian phẫu thuật được ấn định vào thứ hai, hai ngày nay đã làm một loạt các kiểm tra, trước khi tới còn tưởng là lập tức phẫu thuật, nhưng kiểm tra rồi mới phát hiện không dễ như thế, tình hình còn phức tạp hơn so với họ tưởng tượng, vì vị trí khối u di chuyển lệch quá rồi, liên quan đến rất nhiều mạch máu, nếu sơ suất một chút thôi sẽ đụng vào mạch máu, đến lúc đó khi phẫu thuật sẽ bị xuất huyết máu, như vậy độ khó phẫu thuật tăng thêm 50%.
Cho nên qua vài ngày hội chẩn chuyên môn, có chuyên gia đề nghị không mổ nữa, dù hai mắt không nhìn thấy nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng.
Nghe lời chuyên gia nói, Tiffany liền không muốn phẫu thuật nữa, vì cô thực sự không dám mạo hiểm như thế, dù sau này mẹ cô như thế nào chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Nhưng bà Hwang lại khước từ, bà nói lần này bà đến là muốn chữa khỏi mắt, sau này còn bế con cho cô, cuộc phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, trước khi đến đây bà đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù có khó khăn thế nào bà cũng dũng cảm tiếp tục.
Chuyên gia trong bệnh viện nghe nói bà Hwang khăng khăng muốn mổ, đều bày tỏ niềm kính nể với sự dũng cảm của bà, còn hứa hẹn với Tiffany, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ bà. Bà kiên quyết, Tiffany cũng không có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện tất cả đều suôn sẻ.
Bà Hwang nghe được thanh âm, liền biết Tiffany tới, nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa:
"Miyoung sao?"
Tiffany cười nhạt gật đầu,
"vâng, mẹ, là con."
Vừa nói vừa đi về phía bà, sau đó nhận lấy cái bát cái thìa trong tay dì Oh, tự mình đút từng miếng cho bà.
Bà há mồm ăn, nở nụ cười.
"Hắt xì ——!"
Nghe tiếng, bà nhíu mày: "Miyoung, con bị cảm sao?"
"Không có, có thể là đêm qua gió thổi lạnh quá."
Tiffany cười nhẹ nói, lại múc một ngụm cháo đưa tới cho bà.
"Miyoung ah, bây giờ con đang mang thai, Taeyeon cũng không ở bên cạnh, tự mình phải cẩn thận đấy."
"Vâng con biết rồi."
Suy nghĩ một lát, bà lại nói:
"ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, mấy ngày nay con cứ đợi ở khách sạn đi, đừng tới đây nữa, ở đây có dì Oh chăm sóc mẹ rồi, không sao đâu."
"Mẹ, con không sao thật mà, mẹ yên tâm đi."
Tiffany nhẫn nại bảo đảm nói, để bà và dì Oh ở nơi này, nơi này không thể so với Seoul, tất cả bác sĩ y tá ở đây đều là tóc vàng mắt xanh, nếu cô không có ở đây, bọn họ khó có thể hiểu nhau.