CHƯƠNG 60: ĐẠI KẾT CỤC - HẠNH PHÚC TÌM NƠI ĐÂU?

392 34 29
                                    

CHƯƠNG 60: ĐẠI KẾT CỤC - HẠNH PHÚC TÌM NƠI ĐÂU?

Trong giấc mơ của mình, Mục Nhất Dương được chứng kiến một bầy yêu tinh đang trò chuyện. Chúng hợp tác với nhau để phá hoại hạnh phúc của con người.

Yêu tinh đầu đàn lên tiếng: "Với loài người, hạnh phúc là thứ quý giá nhất. Vậy chúng ta hãy đánh cắp thứ quý giá nhất ấy và giấu ở một nơi mà họ không tìm thấy được. Các ngươi thấy sao?"

Một yêu tinh lên tiếng: "Hãy đem hạnh phúc giấu trên đỉnh núi cao nhất trên Trái đất này, chắc con người sẽ không thể tìm ra".

Yêu tinh đầu đàn lắc đầu: "Rồi một ngày họ cũng sẽ tìm cách chinh phục đỉnh núi cao nhất ấy".

"Vậy hãy giấu hạnh phúc dưới đáy đại dương sâu thẳm..." - một yêu tinh khác nói.

"Rồi một ngày họ cũng thám hiểm đến đáy đại dương sâu thẳm nhờ những phương tiện hiện đại", yêu tinh đầu đàn lại lắc đầu.

"Mang giấu ở một hành tinh khác vậy", một tiểu yêu tinh đề nghị.

"Con người đang tìm cách khám phá vũ trụ và các hành tinh khác", yêu tinh đầu đàn ngao ngán.

"Có một sự thật: con người hay tìm kiếm hạnh phúc khắp mọi nơi; nhìn thấy hạnh phúc nơi người khác nhưng thường không nhìn thấy hạnh phúc chính ở bản thân mình. Vậy ta hãy giấu hạnh phúc trong mỗi con người, chắc chắn họ sẽ không thể nào tìm thấy được...", một nữ yêu tinh chậm rãi nói.

Cả đám yêu tinh reo lên sung sướng và quyết định làm theo lời đề nghị trên.


Liệu hạnh phúc của cậu có bị đám yêu tinh kia giấu mất? Câu trả lời tùy thuộc vào chính bản thân cậu.

Tình yêu của hai người, sẽ mãi mãi không thể vẹn toàn sao?

Không, Mục Nhất Dương không muốn.


Hơn nửa năm, hai người cùng chiến đấu bên nhau.

Gần sáu năm, tình yêu đó vẫn còn tiếp diễn.

Tại sao sau tất cả những cố gắng, ta lại phải đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện?

Không đáng! Thật sự rất không đáng!

Chúng ta bên nhau trong những tháng năm vội vã ấy, yêu nhau vội vàng rồi mất nhau trong hờ hững.

Năm năm tuổi xuân chính là cái giá phải trả. Anh sống trong hoang mang trống trải, cậu sống trong đau đớn xót xa.

Quá đủ rồi, như vậy đã quá đủ rồi!


Tại sao chúng ta không từ bỏ mọi oán hận, nối lại mối tình tốt đẹp năm ấy?

Tại sao chúng ta không thể thấu hiểu lẫn nhau, trở về bên nhau...một lần nữa?


Anh nói đó chính là duyên phận, cậu nói đó là kết quả của vòng quay luân hồi.

Gặp nhau là định mệnh. Yêu nhau do duyên số, và chia ly là điều không tránh khỏi.

Năm năm trước, chúng ta không thể chống lại thế lực hiểm nguy đó, kết quả là một người chết, mọi người sống trong nỗi nhớ thương đau.

[ĐAM MỸ - HOÀN] ĐEN VÀ TRẮNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ