CHƯƠNG 15: THÂN THẾ CỦA MỤC NHẤT DƯƠNG

352 34 34
                                    

CHƯƠNG 15: THÂN THẾ CỦA MỤC NHẤT DƯƠNG

Sáng sớm.

"Dậy ngay cho tôi.....". Cao Minh thốc chăn Mục Nhất Dương lên rồi nói lớn.

Mục Nhất Dương vẫn còn lưu luyến giấc ngủ. Tối hôm qua đã bị đánh thức hai lần mà. "Không phải bình thường anh vẫn để tôi ngủ sao ?"

Cao Minh dứng im, khoanh tay, nhìn chằm chằm Mục Nhất Dương. "Tôi đưa cậu đi mua cái này."

"A... mua đồ!" Mục Nhất Dương trực tiếp bật dậy, tác phong nhanh nhẹn, chưa đầy một phút, quần áo chỉnh tề, tinh thần sảng khoái. Cao Minh cười nhếch mép, chiêu này quả nhiên có tác dụng.


Ngồi trên xe, nhìn những ngôi nhà cao tầng, những con người cứ như đang đi lùi lại, Mục Nhất Dương cảm thấy thích thú. Cậu bỗng hỏi anh: "Anh nói xem, cuộc sống ở nước ngoài như thế nào vậy?"

Cao Minh ngạc nhiên, lại nhớ đến lần đầu gặp mặt, Mục Nhất Dương đã đoán đúng một số chuyện của anh: "Cậu sao lại biết chuyện này?"

Mục Nhất Dương vẫn luôn chân thật như vậy. "Tôi tính."

Làm gì có chuyện đó. Cao Minh luôn hoài nghi điều này. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, mấy cái liên tưởng của cậu đâu phải là vô ích. "Cậu tính?"

"Đúng vậy đó, tôi còn có thể tính ra tương lai của một số người nữa." - Mục Nhất Dương tự hào, cậu bắt đầu khoe khoang.

Cao Minh bắt đầu tò mò. Nếu cậu ta có thể làm được điều đó, anh sẽ biết trước tương lại. "Sau này tôi thế nào?"

"Anh sao? Để tôi xem!" Mục Nhất Dương bắt đầu tính toán, trên mặt hiện ra dáng vẻ suy tư. Sau khi xem xét, Mục Nhất Dương liền cười khúc khích.

"Sau này, anh sẽ ở cùng một nam nhân!"

Cao Minh đen mặt, nhưng không có bất ngờ. " Người đó là ai?"

Đúng rồi, người đó là ai? Trong tương lai, Mục Nhất Dương chỉ có thể nhìn bóng dáng mờ ảo của người đó, không thể thấy rõ. Lúc này, đột nhiên mồ hôi cậu tuôn ra như mưa. Người trong tương lai ấy, hiện giờ đã không còn tồn tại sao? Hay nói cách khác, người đó đã chết?

Hình dung được điều này, Mục Nhất Dương im bặt không nói nên lời. Cậu ngoan ngoãn ngồi im cho tới siêu thị.

......................................................

Rút kinh nghiệm từ hai lần chạy trốn của Mục Nhất Dương, lần này Cao Minh mua cho cậu một chiếc đồng hồ có gắn thiết bị định vị.

"Anh mua cho tôi cái này để làm gì?" - Mục Nhất Dương đi theo sau anh, khuôn mặt bất mãn cằn nhằn nói.

"Để theo dõi cậu. Từ giờ phải luôn mang theo nó cho tôi" - Cao Minh nhấn mạnh từng chữ, cứ như sợ cậu bỏ ngoài tai mấy lời này.

"Bây giờ đi mua thực phẩm." - Cao Minh lại nói.

Mục Nhất Dương đang chản nán thì tâm trạng tốt hắn lên.

Nấu ăn - việc mà trước đây Cao Minh ghét nhất. Không phải chỉ là ăn thôi sao? Cứ tìm bừa một vài quán gần công ty không được sao? Cớ gì mà phải về nhà, cặm cụi, tỉ mỉ như vậy? Bây giờ, nhìn Mục Nhất Dương cẩn thận từng tí một, chuẩn bị thức ăn cho mình, anh lại cảm động.

[ĐAM MỸ - HOÀN] ĐEN VÀ TRẮNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ