Chương 10: Không Quan Tâm

294 13 0
                                    

  Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trong đau đớn và lạnh lẽo. "Ưm......" Tôi mở mắt ra, vốn dĩ ngủ ở trên giường mềm mại giờ lại nằm trên sàn nhà, cảm giác lạnh lẽo từ mặt đất truyền thẳng vào người. "A......" Tôi kêu rên, sờ sờ cái mũi, mũi đau quá, sống mũi có dấu hiệu sai vị trí! May mà không chảy máu......

Vốn ngủ trên giường hiện giờ lại nằm trên mặt đất, điều này không hợp lý! Theo bản năng tôi quay đầu nhìn về phía giường hẹp, một đôi chân trần lọt vào tầm mắt. Tôi sững sờ, sau đó theo hướng hai chân nâng tầm mắt lên nhìn...... Chỉ thấy Liệt Minh Dã hai chân giang rộng, hai cánh tay ôm trước ngực, đang híp mắt nhìn tôi chằm chằm. Gương mặt lạnh băng, không biết đã tỉnh từ lúc nào.

"Cậu...... cậu đá tôi xuống giường? Cậu thật quá đáng!" Tôi tựa như nuốt phải thuốc nổ nhảy dựng lên, cực kỳ tức giận chỉ thẳng vào mũi cậu ta mà mắng. Theo tình hình hiện giờ, ngoại trừ cậu ta thì còn ai có thể ném tôi xuống đất?

Dứt lời, chỉ cảm thấy một cái bóng lóe qua trước mắt, ngay sau đó cằm bị ba ngón tay mạnh mẽ nắm được. "Đau!" Tôi nhăn mặt, lông mày nhíu lại lớn tiếng kêu đau, tốc độ của cậu ta thật quá nhanh, không kịp chớp mắt!

"Hai chữ 'quá đáng' ta trả lại nguyên vẹn cho cô! Cô không chuẩn bị nước rửa mặt cho ta, lại ngủ say như chết. Thái độ càn rỡ này của cô cũng đủ để ta đánh chết cô!" Cậu ta trợn mắt, con ngươi hơi co lại, sức ở tay tăng thêm, tôi thậm chí nghe được tiếng ngón tay bóp xương kêu 'khách khách'.

Quai hàm dưới run rẩy không chỉ đau mà còn vì lời nói của cậu ta! Kể từ sau khi vú nuôi chết, hai chữ "đánh chết" đã để lại bóng ma trong lòng tôi. Phim trên truyền hình chỉ là giả, mà chuyện vú nuôi lại là thật! Đánh đến chết thực sự, vô cùng máu lạnh!

"A...... Buông ra! Buông ra!" Tôi đau đến đỏ cả vành mắt, vung nắm đấm đánh lên người cậu ta. Đánh thật mạnh, đánh thật nhanh, nhưng lại không có chút tác dụng nào. Bắp thịt cậu ta cứng như sắt, quả đấm đối với cậu ta chỉ như gãi ngứa.

Đánh không ăn thua gì, lại đổi lấy sự hung ác của cậu ta. Cậu ta nắm cằm tôi, ném tôi lên giường, làm trán tôi đập bộp lên đệm giường. Đầu choáng mắt hoa! Cũng may không phải đập đầu xuống đất, nếu không chắc chắn sẽ chảy máu!

Chưa hết choáng váng, cổ áo lại bị kéo, thân thể cũng theo lực ngã về phía cậu ta. Kề nhau thân mật như vậy khiến đôi má tôi ửng đỏ, cố gắng đẩy cậu ta ra.

Cậu ta không thèm để ý, rút ngắn cự ly giữa hai người, chóp mũi để sát vào chóp mũi tôi, tức giận nói, "Cô chắc phải học lại 'nữ đức' một lần nữa, tốt nhất học thuộc lòng những gì trên sách đã nói!" Quát xong, cậu ta nhếch môi cười dữ tợn, nói tiếp, "Đi, đi lấy nước cho ta rửa mặt!" Nói xong, đẩy tôi ra, tôi ngã vào giường, cậu ta đứng thẳng dậy chắp tay ra sau lưng.

Cái khuôn mặt bá đạo không cho cự tuyệt kia khiến tôi không thể không nghe lời đi làm việc, cực kỳ cố gắng kìm chế sợ hãi trong lòng, run rẩy mặc quần áo, bưng chậu nước rửa mặt ra khỏi phòng đi múc nước. Hiện giờ là cổ đại, không phải là thế kỷ hai mươi mốt, con gái đều phải giúp chồng! Cậu ta lúc ngủ và lúc tỉnh đúng là khác xa, vẫn là lúc ngủ đáng yêu hơn!

Tướng Công Mười Bốn Tuổi - Mạnh CầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ