44

1.5K 35 0
                                    

Tháng sáu.

Chu Chú bận rộn nộp luận văn tốt nghiệp, Đường Uyển bận rộn thi tốt nghiệp trung học, Chu Du bận rộn đi tìm đàn ông, còn Đường Kiều cả ngày đều lao vào chuyện gửi sơ yếu lý lịch. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn cho mèo ăn, đe dọa mèo và bị mèo đe dọa.

Tháng sáu, tháng sáu rất bận a.

Mà thất nghiệp, thật sự là một chuyện bị áp lực rất lớn.

Đường Kiều nhìn chằm chằm máy vi tính nhìn đến nổi muốn chảy máu mũi, đáng tiếc trong email vẫn không có một lá thư nào, không có một công ty hoặc xí nghiệp nào hồi âm cho cô. Cô. . . . . . Thật sự kém cỏi như vậy sao?

Thức ăn của Thũng Gia càng ngày càng ít đi, ngày Đường Uyển thi tốt nghiệp trung học càng lúc càng gần, cho đến khi thức ăn của Thũng Gia hoàn toàn hết sạch, Đường Uyển đã thi xong tốt nghiệp trung học.

Rốt cuộc, Đường Uyển đã tới!

"Thế nào, chị, chị không phải chào đón em sao?"

Vào lúc này, hai người Đường Kiều và Đường Uyển, một người đứng ở bên trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa.

Đường Kiều đứng ở bên trong cửa giống như Thần giữ cửa, còn Đường Uyển đứng ở ngoài cửa cười duyên giống như Yêu Tinh. Không sai! Chính là Yêu Tinh, nhìn vẻ mặt Đường Uyển cười xấu xa, trong nháy mắt trong đầu Đường Kiều hiện ra vô số Yêu Tinh, từ cổ đại đến hiện đại, từ quá khứ đến tương lai, từ ngoài đến trong. Tóm lại, đó chính là Yêu Tinh.

"Không có, không có. . . . . . làm sao không chào đón, mau vào đi."

Đường Uyển mang đồ không nhiều lắm, chỉ một cái ba lô nhỏ, nhìn thấy có cảm giác giống như muốn tìm chỗ dựa nhưng Đường Kiều có thể khẳng định, Đường Uyển tuyệt đối không muốn dựa vào cô.

"Anh Chu Chú."

Vừa vào cửa, Đường Uyển nhảy lộc cộc mấy bước vào trong nhà, nhảy vào trong ngực Chu Chú đang từ trên cầu thang đi xuống, sau đó đeo giống như gấu Koala.

"Uyển Uyển tới rồi."

Chu Chú cười cười, cũng trở tay ôm Đường Uyển, trừ nụ cười trên mặt có chút khó khăn, những thứ khác dường như cũng nhiệt tình, siêu cấp nhiệt tình.

Đường Kiều đứng ở phía sau nhìn hai người, thở dài, trẻ tuổi. . . . . . Thật là con mẹ nó quá tốt! Có thể tùy ý ăn đậu hủ của đàn ông, muốn ôm người nào thì có thể ôm người đó, không thích ai có thể không khách khí.

"Meo meo meo meo. . . . . ."

Thũng Gia vừa kêu meo meo, vừa từ ban công trở lại phòng, lạ lẫm nhìn Đường Uyển một cái, hời hợt tiếp tục kêu meo một tiếng.

Lúc này Đường Uyển mới tách khỏi Chu Chú, lập tức bị con mèo mập trước mắt hấp dẫn.

"Oa, con mèo thật đáng yêu."

Dứt lời liền ngồi xổm trước mặt Thũng Gia, vươn tay chuẩn bị chụp xuống cái đầu mập của Thũng Gia. Thũng Gia kêu meo meo, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay chụp xuống, chạy trốn đến dưới ghế sa lon.

Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi~[ Phong Hoà Tân Khởi ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ