109

565 9 0
                                    

Buổi tối lâu như vậy, ép buộc qua lại, chính xác là một chuyện vô cùng hao phí tinh thần.

Nhưng năm đó khi Eve dụ dỗ Adam ăn vụng trái cấm, cũng không đoán được kết quả sao? Còn không phải là ăn tại chỗ sao, cho nên nói, đây ** mới là tiên phong cho nhân loại.

Đợi đến sau khi tất cả gió êm sóng lặng, Chu Chú ôm Đường Kiều đã không thể động đậy, đặt cô ở trên chiếc giường mềm mại, ngồi quỳ ở bên giường nhìn khuôn mặt cô ửng hồng còn cố lui lại, nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng của cô.

Đường Kiều hừ một tiếng, "Khát."

Haizz, quả nhiên là ép buộc người.

"Ngoan, anh đi rót nước cho em, đợi một lát."

"Nhanh chút."

Tuy rằng cô đã mệt đến không dậy nổi phim ma xem tối nay một chút cũng không nhớ gì, nhưng mà, nếu động tác của anh quá chậm, đảm bảo cô cũng đã đang ngủ.

"Rất nhanh."

Vỗ vỗ đầu Đường Kiều, Chu Chú đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu.

Trong phòng khách một mảnh tối tăm, để lộ bầu trời ngoài cửa sổ, cũng không khó coi, trên sofa còn một người đang ngồi.

Chu Chú bật đèn lên, bởi vì đột nhiên có ánh sáng khác, người ngồi ở trên sofa đem tay che mặt lại, nháy mắt mấy cái, đợi thích ứng với ánh sáng sau mới bỏ tay xuống.

"Làm sao vậy?"

"Xuống dưới rót ly nước, làm sao còn chưa ngủ?"

Chu Chú đổ cốc nước đi, đi đến bình nước ấm trên bếp, Trần Ương nhìn động tác của anh, không nói gì.

"Không ngủ được?"

Chu Chú xoay người đối mặt với Trần Ương, uống một hơi cạn sạch nước trong chén, bất tri bất giác nhớ tới, người muốn uống nước hình như là Đường Kiều.

"Đúng vậy, không ngủ được, vừa nhắm mắt, cả đầu đều là hình ảnh người kia, phảng phất thấy cô ấy ở bên trong chịu khổ, thấy cô ở bên trong bị khi dễ. . . . . "

Có phải anh không ngủ được không, không nhắm mắt, không nhìn thấy hình ảnh này đó, liền thể hiện, cô còn rất tốt?

Cho nên, anh không dám ngủ, không dám nhắm mắt lại.

Chu Chú trầm mặc một hồi, anh không phải là người thích nghe chuyện xưa, huống hồ vẫn là chuyện xưa của một người không có quan hệ. Mỗi người đều có con đường bản thân phải đi, trên đường gặp một vài người, phát sinh một vài chuyện xưa, hồng trần nghiệp chướng 3000, bất quá bọn họ đều là tới trả nợ, khi nào thì còn xong, khi nào thì xong việc.

"Tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp giúp cho hai người gặp mặt."

Nhưng, lúc này, Chu Chú cũng sai lầm rồi, người kia chẳng phải giúp gặp mặt là có thể giúp được ngay sao, đây là nói sau.

"Cảm ơn."

Lời nói của Chu Chú cũng không có làm Trần Ương tốt lên rất nhiều, trong bóng đêm, thật làm người ta tuyệt vọng, anh muốn gạt đi một ít, nhưng mà lại xuất hiện càng nhiều làm người ta càng thêm tuyệt vọng.

Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi~[ Phong Hoà Tân Khởi ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ