- còn nhớ những lần e khóc a luôn dỗ dành e, luôn pha trò cho e cười, luôn chịu phạt cùng e khi bị ba mẹ la... Nó bật cười
- a vẫn luôn ngốc như vậy đấy, nhưng e thích a như vậy hơn... Nó
- sau này, e không ở bên a nữa a sẽ không phải tức giận vì phải đấu khẩu với e, không bị e bắt nạt nữa nha... NóGia bảo quay người đi khẽ lau nước mắt
- sao a lại khóc rồi, a hứa là không được khóc trước mặt e mà... Nó
- a đâu khóc đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi, su ngốc này... Gia bảo cười nhìn nó
- vậy sao, chắc là mắt e đang mờ đi rồi nè, sắp không nhìn rõ mặt a nữa rồi... Nó
- không sao, a sẽ đến gần hơn mà... Gia bảo
- không cần đâu...hình ảnh của a đã khắc sâu trong tâm trí e rồi, mãi không bao giờ phai nhoà được... Nó lắc đầu cười
- a hai... Nó nhìn Khánh nam
- ukm... Khánh nam
- có ai nói a cười rất đẹp chưa... Nó
- ...im lặng... Khánh nam
- haizz... Nó thở dài
- từ nhỏ đến lớn a luôn đứng sau bảo vệ e, thương e nhất là a, mắng e nhiều nhất cũng là a...và bây giờ cũng là người tổn thương nhiều nhất vì e... Nó nhìn a
- không biết từ bao giờ, chắc lâu rồi đối với e a cũng như cha... Nó
- suy ra e chưa từng làm được điều gì cho a thì phải... Nó
- a này, mai đây a phải làm những chuyện mà e muốn làm có được không... Nó
- ...im lặng... Khánh nam gật đầu trong vô thức
- a đừng tốt với e như vậy nữa nhé... Nó mỉm cười
- a Quân... Nó nhìn a cười rạng rỡ - sao a vẫn ở đây, có phải a lại lỡ chuyến bay rồi phải không... Nó trách anh
- e... Quân đau khổ nhìn nó
- e biết mà... Nó cười
- lại vì chút việc cỏn con này mà phiền a rồi... Nó
- không sao... Quân
- hôm qua... Nó
- Chấn hàn hỏi e... Có phải tình cảm e dành cho a trước nay chỉ là tình a e không?... Nó cười
- e...thực sự e không biết nó là gì nữa, câu hỏi ấy khiến e sao động rồi... Nó cười
- e không rõ nó là gì. Nhưng thực sự e rất vui khi a ở bên, rất rất muốn thấy a cười, muốn thấy a hạnh phúc mỗi ngày. Khi thấy a đi cùng An di, thực sự e không có vui, e không thích như vậy, nhưng e không có quyền ngăn cấm a... Nó
- có phải e rất ích kỉ không a... Nó - có lẽ anh Khánh nam nói đúng e rất ngốc, mãi không nhận ra thứ quan trọng với mình... Nó
- nhưng chỉ duy nhất cho e được ích kỉ lần này nữa thôi, từ nay về sau mãi mãi e sẽ không như vậy nữa đâu... Nó
- xin lỗi đã không bảo vệ được e... Quân
- ...im lặng... Nó lắc đầu cười
- sau này a phải tìm một người thật tốt nha, một người yêu a thật nhiều... Nó
- ...im lặng...
- chắc chắn e không qua được ngày hôm nay rồi... Nó
- đừng nói bậy mà, a còn rất nhiều chuyện chưa nói với e mà... Gia bảo
- a ngốc ak...đừng nói, a sẽ làm e day dứt đấy... Nó
- a chị... Nó mỉm cười
- e thực sự muốn nhìn thấy hình ảnh mọi người bước vào lễ đường, chắc chắn sẽ rất đẹp. Tiếc là, ngày đó quá xa vời đối với e rồi, mọi người lại mất đi một phụ dâu xinh đẹp rồi đó nha... Nó đùa - khi e đi rồi mọi người phải sống thật tốt, sống cả phần của e nữa biết không. Nếu ai mà không giữ đúng lời hứa thì...mà cũng chẳng biết sẽ thế nào ha... Nó bật cười yếu ớt
- đừng đến thăm e dù chỉ một lần thôi biết không. E là không muốn nhìn thấy a chị độc thoại một mình, không muốn mọi người nhìn thấy e bi thương như vậy thêm một lần nữa, hôm nay là quá đủ rồi... Nó
- mai sau nếu có thể, a chị có thể dắt cháu của e tới mộ ba mẹ được không, e muốn nhìn thấy những tiểu thiên thần ấy, muốn thấy chúng lắm vì như vậy e sẽ nhớ tới lúc nhỏ của a e mình...nhất định ở nơi kia e sẽ phù hộ cho chúng sau này lớn lên sẽ không như a e ta... Nó
- hứa với e một chuyện nữa thôi được không... Nó nhìn mọi người
- e muốn ra biển, vì vậy hãy giúp e trở về với biển có được không a... Nó
- ...im lặng... Mọi người
- coi nhỉ đã đồng ý rồi nha... Nó khẽ cười
- các người đang nói điên rồ gì vậy hả... Ả khó hiểu
- Tôi nói cho cô biết một chuyện nha... Nó
- ...im lặng... Ngọc
- thực ra Trần Lệ Chi thực sự đã chết từ ngày bị tai nạn kia rồi, tôi không phải chị ấy... Nó
- mày lên cơn thần kinh gì vậy... Ả khẽ run lên
- tùy cô tin hay không, nhưng thực sự chị ấy không còn nữa rồi... Nó
- mày mày... Ả
- cô có muốn biết giờ chị ở đâu không... Nó mỉm cười
- ...im lặng... Ả
- kia kìa...chị ấy đang đứng ở góc tường kia kìa và đang khóc nữa... Nó
- mày điên rồi... Ả hét lên lỡ làm con dai rơi ra ngoài
Thấy vậy mọi người chạy lại đỡ nó rồi đẩy ả ngã ra sàn
BẠN ĐANG ĐỌC
Nam chính tránh ra tôi chỉ là nữ phụ
Short StoryThể xác và linh hồn...liệu rằng con người có thể tồn tại được nếu một trong hai thứ đó không. Và liệu rằng trên đời này có thực sự tồn tại hai chữ phép màu?