CHAP 4: THÁI ĐỘ KIỂU GÌ ĐÂY

33 0 0
                                    

Nó và má rời nhà anh trong màn đêm hẻo lánh, chiếc xe đạp bon bon đưa hai má con về nhà…

____________NHÀ NÓ____________________________________

Nó dắt xe vào, má nó xách đồ vào trong, ba nó đang xem đá banh thấy hai má con nó về bỗng quát to:

-Sao nay về trễ thế hả?Tính cho tui nhịn đói phải ko bà kia???

-Ông tưởng tui sướng lắm hả?Sao ông ko tự nấu mà ăn?Ông còn tay còn chân mà!-Má nó ko chịu thua.

-Thôi má…để con vô nấu cơm cho ba ăn…-Nó dập lửa ngay…Nó lủi thủi vào nhà, nó cũng ko buồn nhìn ba nó một cái, nó xuống bếp lấy gạo xong đi nấu cơm…………….Lúc sau nó lên phòng, cầm chiếc điện thoại cũ trên tay nó nhắn tin với Vân:

Vân ơi…Lộc buồn quá à!

Vân cũng chẳng vui vẻ gì mấy, Vân vô cùng buồn khi nó đến lớp từ biệt mọi người, Vân chờ tin nhắn của nó từ hôm qua đến giờ, lúc chiều Vân có gọi nhưng nó ko bắt máy, giờ nó nhắn Vân trả lời ngay:

Sao vậy Lộc?Lại có chuyện gì nữa hả?

Uk…cậu chủ nhà Lộc khó tính lắm, lúc trưa còn làm Lộc bầm mặt nữa!

Hả?Rồi Lộc có sao ko?…Người gì mà ăn ở thất đức dữ vậy?

Thôi, Lộc ko sao cả, chỉ hơi khó chịu vì anh ta hơi xem thường Lộc thôi à!

Uk, cố lên nha Lộc!Mọi người nhớ Lộc lắm đó!

Lộc cũng nhớ mọi người quá à, nhưng biết sao giờ!Thôi Lộc ngủ đây sáng mai còn đi làm sớm với má Lộc nữa!

Bye Lộc

Bye Vân

Nó thả chiếc điện thoại xuống, lòng dâng bao cảm xúc buồn chán, nó thấy đời mình như phù du trôi nổi, nó nghĩ về bản thân, nó ko biết tại sao ba nó ko hề chìu chuộng hay thương nó?…Câu trả lời vẫn ở tít nơi xa, chẳng bao giờ nó có thể tìm được…Nó chập chờn đi vào giấc ngủ…(Nó và má đã ăn cơm dư ở nhà anh…)

*Sáng hôm sau*

Nó ko còn nướng trên giường như mỗi ngày nữa, nó đã dậy từ sớm để theo má nó đi làm, bây giờ công việc của nó là một osin cho nên nó phải hết mình vì công việc…Hai má con nó ăn hai tô bánh canh xong rồi lên xe đến nhà anh, con đường vẫn thân quen, hàng cây vẫn xanh xanh chạy dài nhưng lòng nó lại lo lắng ko biết cậu chủ hôm nay có làm khó nó hay ko nữa…

______________NHÀ VŨ QUỐC CỐC_________________________

Nó dựng xe, má và nó cùng nhau vào, mấy chú chó sư tử chạy lại bên nó, chúng vẫy đuôi mời chào như thân với nó từ lâu, con nào con nấy tưng tửng tửng mà điêu theo người nó…Nó cười với chúng rồi cũng vào trong…Má nó đi mua đồ nấu thức ăn trưa cho nhà chủ, còn nó ra vườn tưới cây…Nó cầm ống vòi phun những hạt nước tinh khiết vào những thân cây buổi sớm, nó ngân nga một giai điệu nó thích:

“Ước gì anh ở đây giờ này…ước gì, em được nghe giọng cười và hơi ấm đã bao ngày qua mình luôn sát vai kề…….”, nó có thấy đâu trên lầu hai có một người đang nhìn nó đú đởn với đám cây xanh…Một hồi sau, đấm cây cũng được nó tưới mát rượi, nó làm công việc tiếp theo là kì cọ hồ bơi, nhà anh có một cái hồ bơi rất rộng và to, nó cầm cái xô và chổi lau ra hồ…

Đặt cái xô xuống nó thọc cây chổi vào và vắt, bắt đầu kì cọ cái hồ…Nó vừa lau vừa hát trông rất yêu đời, bỗng nó trượt chân, hai tay vơ lên, cây chổi lìa đời đáp xuống đất và nó đã nằm trên mặt nước, dần dần chìm xuống hồ, nó hoảng hốt, đập tay liên tục, miệng kêu liên hồi, nước bay tung tóe:”Cứu…cứu tui với, tui ko biết bơi, cứu tôi với!!!”…

Nó từ nhỏ giờ chưa thử nằm trong hồ nước lần nào nên đâu có biết bơi, thế nên nó cứ cố gắng nhoi lên để khỏi tắt thở, nhưng một hồi nó cũng thấm mệt, kêu rát cổ mà chẳng có ai ra cứu, lúc nãy vô nhà thì ba anh đã đi làm nên ko còn ai ngoại trừ cậu chủ khó tính…Nó đâu có dám kêu anh, kêu tên cậu chủ mà nó sợ, nên nó mặc cho số phận, mắt nó nhắm dần rồi chìm ngỉm xuống hồ…Một lúc sau:

-Ủa…đây…đây là đâu?-Nó tỉnh lại khi thấy mình nằm trên một chiếc giường ấm áp, nó ngửi thấy mùi hương sữa nóng…

-Uống đi!!!-Tiếng nói lạnh tanh vang lên,,,Hóa ra lúc nãy nó chìm xuống hồ là anh vớt lên, anh ngồi trên lầu nghe nhạc, chợt thấy nó chìm dần xuống hồ, anh tá hỏa chạy xuống ngay, lúc đầu đeo tai phone nên anh chả nghe nó kêu cứu(Đừng nhìn là bé Lộc chết chắc…)…

-Cảm…cảm…ơn!-Nó run rẩy cầm ly sữa mà anh đưa…

-Sao ko uống đi?-Anh nhìn nó.

-Ừ….-mắt nó buồn thiu, đôi mắt thật hút hồn, nó ko biết nó ở trong phòng cậu chủ là đúng hay sai nữa, nó biết cậu chủ ko hề thích nó, thái độ của cậu chủ đối với nó mấy lần rồi làm nó cũng hiểu được điều đó, bây giờ nó đang băn khoăn ko biết tại sao cậu chủ lại cứu nó….

Anh đứng hình trước đôi mắt ngưng lệ kia, bây giờ anh thấy nó thật đẹp, mặt nó trắng hồng, miệng nhấp ly sữa nóng, mái tóc ngắn đen dịu có vẻ mượt, đôi bàn tay nhỏ nhắn thật đáng yêu, anh thấy hối hận khi làm trán nó có một vết bầm tím:

-Tôi xin lỗi!-Anh buộc miệng nói tiếng xin lỗi nó.

-Xin lỗi?Xin lỗi vì chuyện gì ạ?-Nó ngây người.

-Vì tôi đã làm cậu bị thương!

Nó xỉu mất, anh ko còn xưng hô”mày, tao” nữa, hơn nữa bây giờ anh đang xin lỗi nó, nó đơ người ra chả biết phải nói gì.

-Thái độ như vậy là sao?-Anh nhìn nó ngạc nhiên.

-Dạ ko có gì…hihi!Em là osin mà, em có quyền gì đâu mà cậu chủ phải xin lỗi em!

-Thôi nằm nghỉ đi, xong khỏe thì ra khỏi phòng tôi, giờ tôi phải đi với bạn!-Nói xong anh quay đi, đóng cửa lại…Nó cũng ko nói gì thêm, vì nó biết nó nói gì đi chăng nữa cậu chủ cũng ko quan tâm, nó bỗng dưng cảm thấy lành lạnh, dở tấm chăn đang đắp, nó hét toáng lên:”AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”, tiếng hét kinh hồn làm con vẹt phải kêu:”Bó chay, bó chay!!!”….

Nó lại hét lên lần nữa::”ĐỒ BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII….”, nó vội vàng đảo mắt nhìn quanh, nó đang tìm bộ đồ của nó, trong chăn lúc này trống trơn, chỉ còn độc một chiếc quần chip lạ hoắt, làn da trắng sáng mịn màn của nó lộ ra hết, nó đỏ mặt:”Tên khốn nạn, dám cởi đồ mình, huhu, trinh tiết ngàn năm của con má ơi! huhu…”, nó khóc ko nên lời….Ở ngoài sân, một người đang vừa dắt xe ra, vừa cười thầm:”Haizz, cậu ta là gay thật sao???”…
(Hết chap 4)..

————–

YÊU MÃI NHÉ VỢ CỦA ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ