Chap42: "Tôi...là ai..??" Cảm giác quen thuộc.

726 39 32
                                    

Bài hát: Sad Violins(nhạc ko lời). Bài này buồn ghê í, nghe cho có tâm trạng. Chúc các bạn nghe nhạc và đọc truyện vui vẻ.❤️❤️
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong tập trước
Lớp 12B phụ trách diễn kịch cho lễ hội sắp tới. Shinichi là nam chính còn Ran là nữ chính..tròn quá trình diễn 1 vụ án mạng đã xảy ra..Ran bị cây đèn sân khấu đè lên người và đi cấp cứu..Nhưng rồi 1 chuyện ko ai ngờ tới...

Shinichi chạy 1 mạch đến phòng 110, phòng của Ran..mở cửa ra, anh thấy cô đã tỉnh lại và ngồi trên giường bệnh...

Anh chạy lại ôm lấy cô, vui mừng và nói:
-May quá ...Cậu đã tỉnh lại..cậu..

Chưa kịp nói xong, Shinichi bị nhận 1 cú tát giáng trần...Đúng lúc mọi người chạy đến và thấy.

-Shinichi:R...ran.....*đứng dậy*

Ran trả lời, khuôn mặt không cảm xúc..
-Đừng.. có động vào người tôi..Tôi...tôi là ai????...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng bác sĩ....
~Thật ra thì cháu Ran Mouri bị chấn thương ở đầu và bị mất trí nhớ. -Bác sĩ nói.
-Vậy bác sĩ...bác có biết khi nào cậu ấy sẽ nhớ lại ko???-Shinichi lo lắng.
~Thật ra cũng chưa biết con bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời hay mất luôn trí nhớ nữa. Phải đợi vài ngày nữa thì mới biết được!
-Shinichi:........!!!!!*lo lắng*
~Vậy xin mời đến quầy đằng kia để làm thủ tục cho cháu bé!

Thanh tra Megure và trung sĩ Takagi bước ra ngoài. Takagi đặt tay lên vai của Shinichi và nói:
-Bây giờ em cứ chăm sóc và giúp Ran lấy lại kí ức đi! Còn vụ án mạng cứ để cho anh và những người khác lo là được!!
-Shinichi:....ơ..vâng ạ...

Rồi Shinichi trở về phòng Ran, vừa mới đến cửa, chưa kịp mở cửa thì anh nghe thấy thoáng qua giọng quen thuộc của ai đó, và...

Ông Mori từ đâu "bai" tới như siêu nhân và vào thẳng phòng của Ran..😂😂
-Ran...Ran...Con gái của ba..con không sao chứ!!!????!!

Thấy Sonoko lắc đầu..ông Mori cũng biết, vì trước đó trung sĩ Takagi có nói qua điện thoại rồi..
-Con thật sự không nhớ ba sao??

Ran vẫn nhìn ông Mori, không cười, không vui:
-Ông...là ai thế???!!
-Mori: o...ôn...ông...!!!😱😱
-Tại sao tôi lại ở đây? Mấy người là ai thế??? Còn tôi là ai??

Sonoko khóc, các bạn dỗ cô. Nhưng cô vẫn cố cười đi đến bên Ran và nói:
-Không sao đâu! Cậu không cần nhớ ngay từ bây giờ đâu! Từ từ cũng được mà!! Tụi tớ sẽ mang kí ức về cho cậu, vì tụi tớ là bạn tốt của cậu đây mà...huhu..*ôm lấy Ran*
-Ran: bạn...bạn tốt???!!!
••••••••••••
Sau khi ly li được bình tĩnh....
Mọi người đến và ngồi xung quanh Ran và giới thiệu từng người một.
-Tớ là Suzuki Sonoko, còn đây là Kudo Shinichi, kia là Yoko Natsuki, rồi kia nữa là...Và tụi tớ là bạn cùng lớp 12B trường THPT Teitan ở quận Beika..
-Ran: trường...Te..Tĩitan..???
-Là Teitan..Tei..Tan...hiện tại cậu đang học ở trường đó đấy!
-Ran: thật vậy ư??
-Thật!! Và cậu chính là Mouri Ran, học sinh lớp 12B, là bạn tốt của tụi tớ..Cậu nấu ăn rất giỏi, có khiếu thẩm mĩ tuyệt vời. Cậu còn là nhà vô địch võ Karate nữa đó! 
-Ran: tớ..cũng là nhà vô địch..Karate..ư????
-Phải nói cậu rất mạnh luôn đấy! Dù cậu vẫn ko nhớ nhưng bọn tớ sẽ cố gắng giúp cậu tìm lại kí ức..thế nên cậu cứ yên tâm nhé!
-Ran: tìm lại kí ức....ừm....!!! Cảm..ơn các cậu..

(Fanfic-SHINRAN) CẢM XÚC TỪ TRÁI TIM. ❤️ [END]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ