Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua một cái đình viện yên tĩnh ở ngoại ô kinh đô Cảnh Quốc.Ánh trăng êm dịu nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng.
Dựa theo ánh trăng, Phạm Dương Triệt yêu thương cưng chiều nhìn gương mặt đang ngủ ngon kia: Con trai, trong thân thể kia chảy dòng máu của hắn! Chưa bao giờ biết được có một đứa con lại khiến lòng hắn hạnh phúc như thế, dâng trào như thế. Hắn biết mình là người có vẻ lạnh lùng, bốn năm qua, ngoài phụ thân, đối với người khác, hắn không có cách nào mở rộng lòng với bất kỳ ai. Hắn luôn cảm thấy tim mình không thể để cho người khác đi vào được.
Bàn tay to lướt qua đôi lông mày anh khí không giống mình trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia: Điểm này hẳn là giống thê tử của hắn, ngoài ra con trai cũng có một thần thái tự tin cuồng vọng, cũng là giống nàng. Bắc Tướng Phó Vân Kiệt, nữ tử trong truyền thuyết gần như đã biến mất, vậy mà lại là thê tử của hắn.
Một bàn đặt lên vùng ngực nơi trái tim đang đập rất nhanh: Phó Vân Kiệt, Phó Vân Kiệt..., ở trong lòng hắn thầm gọi tên, trái tim vẫn luôn tĩnh lặng giống như sống lại một lần nữa.
Hắn nghĩ có lẽ tình cảm của mình dành cho Phó Vân Kiệt rất sâu đậm. Nữ tử không nhìn thấy rõ gương mặt, thường xuyên xuất hiện trong tâm trí hắn, có lẽ chính là nàng. Hắn muốn tìm lại toàn bộ ký ức đã mất đi từ bốn năm trước, hắn phải tìm được Phó Vân Kiệt. Hắn muốn –
Tầm mắt một lần nữa đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say: hắn muốn một lần nữa có được những thứ của hắn thuộc về hắn, thê tử của hắn, con của hắn và cả gia đình của hắn nữa.
Trong đôi mắt màu đen hiện rõ sự kiên định.
Đêm của Thương Châu thật náo nhiệt, kẻ đến người đi vô cùng tấp nập.
Trải qua mấy ngày liên tục lên đường, cuối cùng cũng đến được nội thành Thương Châu, Hoắc Thiên Thụy đội chiếc mũ rộng vành màu đen, trong đôi mắt màu lam tràn đầy sự kinh ngạc mà nhìn những nam tử, nữ tử trên mặt tràn đầy sự tự tin và vui vẻ đi lại ở trên đường, nhìn những quầy hàng ngay ngắn, sắp xếp có trật tự, nghe tiếng thét to của chủ quán và tiếng ra giá của khách nhân.
Đây là Thương Châu sao? Đây thật sự là Thương Châu sao? Hắn nhớ rõ một năm trước, vì điều tra Thập hoàng thúc, hắn đã từng lén lúp bí mật đến đây. Thương Châu khi đó vì là vùng đất lạnh lẽo của Cao Quốc, cuộc sống của dân chúng là vô cùng khốn khổ, mà ngay cả cửa hàng ở trên đường cũng rất ít. Bây giờ lại có thể trở thành thành phố chợ đêm. Chợ đêm to như vậy bảng hiệu dựng luôn ở bên cạnh đường lớn, khiến cho khách nhân vừa vào thành có thể nhìn thấy.
Phố chợ đêm này được hình thành ngay sát hai bên đường lớn, hai bên đường phố có những quầy hàng được chia ra có quy luật và gọn gàng. Hơn nữa, hắn lập tức phát hiện ra những quầy hàng này được sắp xếp theo quy lâutj, lấy y (*), thực, hành, chia thành ba nhóm lớn.
*y, thực, hành: Đồ để mặc(quần áo, vải vóc), đồ để ăn(thực phẩm, đồ khô...), đồ để dùng(bàn ghế, giường chiếu... ).
BẠN ĐANG ĐỌC
[Xuyên không] Hạ Gục Tể Tướng - Diệp Vi Linh
Tiểu thuyết Lịch sửNội Dung Truyện : Hạ Gục Tể Tướng Từ một nữ nhi trở thành một nam nhi thì sẽ như thế nào, có gì đổi khác không, làm phận nữ nhi đã khó, lại còn làm một trang nam nhi trong triều đại cổ xưa này há chẳng phải rất khó sao. Chỉ là vì phải xuyên qua, phả...