Ban đêm. Mộ Dung Đa Đa quỳ trong phòng Lão thái quân hồi báo tất cả chuyện xảy ra lúc ban ngày. Trong đầu hồi tưởng lại một màn kinh diễm đó, vốn tưởng Sử bút thế gia chỉ có ngòi bút lợi hại, không ngờ võ công cũng không thua kém. Xem ra vị Tường Phụng tiên sinh này có thể nhiều lần hóa hiểm vi di đích thực là phải có chỗ hơn người.
Lão thái quân không nói gì, ngón tay ấn trên mặt bàn cúi đầu trầm tư, một hồi sau, bà bỗng nhiên cười: "Xem ra ta thật đã xem thường tôn nhi của mình rồi, theo như ngươi nói, Tường Phụng tiên sinh võ công không tệ, lại thêm uy lực của Du Long kiếm, nhưng lại không chiếm được tiện nghi gì từ tay tên tiểu tử Cẩm Y kia. Bây giờ nghĩ lại, e là thực lực của hắn không chỉ có vậy thôi, ngươi nói bình thường hắn giả vờ ra vẻ ăn chơi lêu lổng cho ai xem đây?"
Lão thái quân cười thuần hậu, Mộ Dung Đa Đa trong lòng lại không kiềm được sợ hãi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của nàng ta, nàng ta biết Lão thái quân thật ra đã tức giận rồi. Nàng ta vội vàng cuối đầu, không dám lên tiếng.
Lão thái quân cũng không làm khó nàng ta, tiếp tục không nhanh không chậm hỏi: "Bào Đại An đến chưa?"
Mộ Dung Đa Đa thở nhẹ một hơi rồi cung kính đáp: "Đến rồi, còn có hai đồ đệ một nam một nữ."
Lão thái quân cầm tấm danh thiếp trong tay, hờ hững lẩm bẩm: "Hắn thì tốt rồi, trốn mất 20 năm, chạy đi làm bộ khoái, tưởng là thu đồ đệ ăn ké uống ké, như vậy thì có thể đứng ngoài mọi chuyện, an hưởng tuổi già sao?"
Mộ Dung Đa Đa giả vờ như không nghe thấy, đầu càng cúi thấp hơn.
"Phía Huyền Y có tin tức gì không?" Lão thái quân lại hỏi, ngữ khí cũng ôn hòa đi nhiều, mang theo sự quan tâm không che giấu nổi, có thể nhìn ra bà rất quan tâm đến tôn nhi Mộ Dung Huyền Y này.
"Huyền Y thiếu gia phi cáp truyền thư, nói là phát hiện tung tích dư đảng của Li Thiên giáo, cậu ấy đang đuổi theo, có thể không kịp quay về chúc thọ lão phu nhân."
Lão thái quân lắc lắc tay, "Cũng không có gì, quan trọng là bắt được đám tà ma ngoại đạo đó, dám đến Mộ Dung gia làm càn, cũng không cân đo xem thử mình có được bao nhiêu bản lĩnh, 20 năm trước, ta có thể diệt Giáo chủ của chúng, hôm nay cũng vẫn có thể diệt đám tiểu quỷ bọn chúng!" Bà nhìn Mộ Dung Đa Đa, "Còn về Thọ yến, vốn chỉ là tấm biển, ngươi phải tinh mắt một chút, trông chừng đám người khả nghi cho ta! Lui xuống đi."
Mộ Dung Đa Đa theo lời lui ra cửa. Lão thái quân quay đầu, nhìn tấm danh thiếp cười lạnh: "Mộ Dung Tuyết Y! Ta cứ ngồi ở đây chờ ngươi đến cửa, xem ngươi đòi nợ thế nào?!!" Nói rồi liền đưa tay, tấm thiếp đã yên lặng dán lên cây trụ ở cửa.
Mộ Dung Đa Đa bước đi trên hành lang, dọc đường cứ 4, 5 bước là lại treo lồng đèn đỏ, vô cùng rực rỡ trong sắc đêm tịch mịch, cũng hóa giải bớt một tia sợ hãi trong lòng Mộ Dung Đa Đa. Gió mát thổi qua, nàng ta mới phát giác thì ra sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh.
Mộ Dung lão thái quân xem có vẻ như rất hiền từ, nhưng thật ra nhân sĩ võ lâm lão làng đều biết lúc còn trẻ bà sắc sảo lợi hại, kiên nghị quả quyết cỡ nào. Mộ Dung lão thái gia có tổng cộng một thê hai thiếp, trưởng tử Mộ Dung Trừng và thứ tử Mộ Dung Trạm là con của hai người thiếp, nhưng hai người thiếp này đều là hồng nhan bạc mệnh, một người bệnh chết khi còn trẻ, một người khó sinh mà chết, con đều giao cho Lão thái quân nuôi dạy thành người. Lão thái quân sinh được một trai một gái, là con trai thứ ba Mộ Dung Triệt và con gái thứ tư Mộ Dung Tương. Lão thái gia cũng qua đời khi còn trẻ, chỉ còn lại Lão thái quân một mình nuôi bốn đứa con, chèo chống Mộ Dung thế gia qua bao mưa gió dương danh ở Giang Nam.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tường Phong truyền kì - Quyển 1: Giang Nam dẫn (Full) - Già Lăng Công Tử
HumorBạn muốn tìm một câu truyện hài té ghế liên tục, truyện có cảnh báo là tránh xa người khác khi đọc (không lại có người tưởng bạn điên) Bạn ưa những truyện trinh thám,với những vụ giết người và những bí ẩn luôn chờ người khám phá Bạn muốn tìm nữ chín...