Cuối cùng cũng đến lượt nhóm bọn tôi ra ngoài lấy nhu yếu phẩm. Hôm nay trời có vẻ ấm hơn mọi ngày, từng giọt nắng nhàn nhạt xen qua kẽ lá, xua dần đi những áng mây vần vũ, u tối của ngày hôm qua. Gió cũng bớt rít lên từng đợt giá buốt, chỉ nhẹ nhàng thổi qua những ô cửa kính trong suốt, khẽ vây lấy thân thể mịn màng của những cô gái bên trong.
"Yosh, cuối cùng cũng được ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi.". Băng Nhi đưa mắt nhìn xuống dưới, nói trong khi vươn vai để căng hết lớp cơ trên người mình.
"Trông em phấn khích quá nhỉ? Em muốn ra ngoài đến vậy hả?". Chị Ánh Nguyệt từ tầng một bước lên, tay ve vẩy một hộp thịt đông lạnh trước mắt chúng tôi.
"Ừm, chị biết mà.". Cô ấy đáp rồi nhìn đám zombie bên dưới.
Tôi nhìn chăm chăm vào hộp thịt đỏ tươi đó, liền không khỏi thắc mắc: "Chị ơi, chị mang thịt lên đây làm gì vậy?".
"Hê hê, em là người mới nên không biết chuyện này là đúng rồi. Để chị giải thích cho nghe nhá.". Nói rồi chị ấy ném hộp thịt về phía Băng Nhi, xong liền mở cửa sổ ra, tiếp: "Em nhìn xuống dưới đi, bọn zombie vẫn đang vây kín ngôi trường này. Nếu bây giờ chúng ta mà ló đầu ra thì sẽ ngay lập tức bị xơi tái đó. Không có chuyện may mắn như lúc lão Thiên tửng vắt chân lên cổ mà chạy loạn ra đâu!".
Lão Thiên tửng ý chỉ người thầy điên hôm trước chạy loạn ra ngoài, khiến tôi suýt nữa là bị zombie cắn. Thầy ấy tên đầy đủ là Lâm Nhật Thiên, là giáo viên dạy toán của trường lúc trước, cái dáng người gầy rộc cùng đôi mắt trũng sâu lúc nào cũng lo âu của ông ấy khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Ông bị nhốt vào một căn phòng tối tăm ở cuối tầng một, cánh cửa chỉ được mở khi đến giờ ăn. Tôi cũng biết điều đó là tàn nhẫn nhưng việc để ông ấy chạy ra ngoài và bị zombie xơi tái còn tàn nhẫn hơn nhiều! Thế nên mỗi ngày chúng tôi cứ chia nhau ra, thay phiên nhau đem thức ăn cùng nước uống cho ông ấy.
Và hiện tại, khi nghe chị Ánh Nguyệt nói, tôi liền đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Aiz, đúng thật là cái lũ zombie phiền toái đó vẫn cứ vây quanh chúng tôi, tập trung rất đông tại nơi này, thậm chí là còn đông hơn trước nữa. Cái hàm răng đỏ lòm của chúng cứ lởn vởn trước mắt khiến tôi cảm thấy lạnh cả xương sống. Hễ mà nghĩ đến cảnh bọn chúng cắn một phát thật đau vào thịt tôi mà giật ra thì ôi thôi...phải nói là tôi rợn đến mức không muốn đi luôn ấy!
"Thế thì sao chúng ta ra ngoài được hả chị?". Tôi hỏi.
"Thì mới cần cái thứ thịt đông lạnh này đây, chúng ta sẽ ném nó xuống để dụ bọn zombie chạy khỏi trường. Rồi nhân lúc chúng đang giành giật nhau miếng thịt này mà chuồn êm, gặp con nào sót lại thì giết con đó, cậu hiểu chưa?". Băng Nhi tung cái hộp thịt lên không trung rồi nhanh bắt lấy, khẽ nhếch môi nhìn tôi.
"Oh uhm...Nhưng mà theo tớ biết thì bọn chúng không có hứng thú với thịt động vật mà...Vậy chẳng phải kế hoạch này phá sản rồi sao?". Tôi gật gù rồi nói nhanh, nhìn theo hướng bay lên rồi rơi xuống của hộp thịt đông lạnh trong tay cô ấy.
"Chị ngốc quá! Dĩ nhiên là chúng ta có cách khiến chúng tưởng nhầm là thịt người rồi!". An Vũ nắm tay An Nhiên bước ra từ trong phòng ngủ của chúng tôi, trên tay còn cầm theo một con dao găm bóng loáng nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT) Nước mắt zombie (Yuri Phạm tự viết)
FantasyZombie bao giờ cũng là nỗi kinh hoàng của loài người, bởi chúng đe dọa tính mạng của ta, ăn thịt ta, uống máu ta và biến ta thành thứ kinh tởm giống như chúng. Nhưng có thật là toàn bộ Zombie đều chỉ biết ăn thịt và uống máu? Có thật là zombie nào c...