Mặt nạ

127 9 2
                                    

Sau khi chôn cất anh, tôi cùng Băng Nhi bước lại bờ suối để rửa đi lớp đất bùn bám trên tay. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi, sự ấm áp nhất thời đó khiến tôi tạm quên đi nỗi đau mất anh, bất giác cười với Băng Nhi rồi lại cúi xuống rửa mặt.

Từng đợt nước lạnh ngắt cứ thế mà làm tái da tôi, nhưng lại dễ chịu đến không ngờ. Hì, chắc tại có ánh dương đang ở cạnh tôi. Phút chốc tôi đã tẩy đi lớp nước mắt đóng khô trên má, đôi mắt cũng đã bớt sưng thấy rõ, vỗ vỗ nước lên mặt thêm một lúc nữa, tôi mới chịu ngẩng đầu lên.

Nhưng vừa định chuyển ánh mắt về phía Băng Nhi, mắt tôi bỗng thu được hình ảnh của anh. Anh đang chìm sâu vào từng gợn sóng nhỏ của mặt nước lăn tăn, gương mặt hốc hác, nhợt nhạt như bị rút hết máu, đôi mắt trũng sâu cứ nhìn chòng chọc vào tôi nhưng lại vô hồn đến đau lòng. Tôi ngỡ ngàng nhìn hình ảnh cứ đang nhòe đi bởi sóng nước nhưng không hề tan biến của anh.

Ơ... Ơ... Gì thế này? Có... Có hai giọt nước mắt chảy khỏi khóe mắt anh. Không...Không phải, là hai giọt máu! Là máu! Anh...Anh đang khóc! Mắt tôi mở to hết mức, rồi máu cũng lăn khỏi khóe môi thâm tím của anh, mấp máy...mấp máy: "A...n...h... l...ạ..n...h.... q....u...á...".

"Kya!!!". Tôi hét toáng lên, tay chộp lấy một hòn đá, ngay lập tức ném mạnh xuống nước làm gương mặt anh nhòa đi, tôi trở nên hoảng loạn tột độ, liên tục lui về phía sau.

Mới lui được một quãng, đã thấy ai đó bắt lấy vai mình từ sau, hoảng hốt quay đầu lại, liền nghe thanh âm dễ chịu vang bên tai: "Cậu sao vậy?".

Nghe được giọng nói của Băng Nhi, tôi mới bình tĩnh lại mà thở phào nhẹ nhõm.

Để rồi lại một lần nữa trợn mắt đẩy mạnh cô ấy ra, thần trí hoảng loạn đến mức lùi liên tiếp về phía sau, mặt cắt không còn giọt máu! Một cơn gió lạnh thấu xương thổi ngang qua, mang hình ảnh Lâm Phong ngồi vắt vẻo trên càng cây phía sau Băng Nhi in sâu vào võng mạc tôi. Da... Thịt... Máu...cứ thi nhau rơi khỏi gương mặt hốc hác của anh, tròng mắt anh bỗng trở nên trắng dã, từ từ...từ từ lồi ra ngoài như thể muốn nhìn rõ tôi hơn, đôi môi đó đang dần dần tróc ra, vẫn mấp máy, mấp máy: "A...n...h...đ...a...u...q...u...á...!...T...i..ể...u...Á...i...".

"Ahh...Ưm..". Vừa định gân cổ hét lên, đã có một bàn tay bịt chặt lấy miệng tôi ngăn lại.

"Rốt cuộc cậu bị cái quái gì vậy? Mau nói tôi nghe!". Băng Nhi mở to mắt nhìn cành cây đó rồi lại nhìn tôi, giọt mồ hôi bất giác lăn dài trên trán cô, lại hỏi: "Tại sao cậu lại khóc?".

Hơ... khóc? Lúc này tôi mới vô thức chạm lên má mình, mới biết là từng hàng nước mắt vẫn đang tuôn trào như suối đổ...

Đôi mắt của anh cứ thế mà lọt ra ngoài, như thể muốn kéo đứt mớ dây thần kinh gắn với não mà bay thẳng về phía tôi vậy, máu cứ từ đôi mắt đó mà tuôn ra xối xả, chảy lênh láng rồi rơi vào hư không, mặt đất vẫn vẹn nguyên, không hề có dấu tích gì của máu! Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi đã hoảng loạn nay còn hoảng loạn hơn, liền cắn mạnh vào tay của Băng Nhi đang bịt chặt miệng mình lại.

"Aa...".Băng Nhi cắn chặt môi để ngăn tiếng hét của mình vang lên, nói với tôi bằng giọng khó nhọc: "Gia..Ái...Cậu..bị... cái...gì vậy hả?".

(BHTT) Nước mắt zombie (Yuri Phạm tự viết)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ