Cự tuyệt

116 7 0
                                    

Ánh Nguyệt cười thật tươi nhìn tôi, nói: "Ok, giao dịch đã xong. Giờ em đưa điện thoại đây chị gửi qua cho.".

"Điện thoại?". Tôi ngơ ngác, tròn xoe mắt nhìn chị ấy: "Không phải chỉ cần giữ lại trong điện thoại chị là được sao ạ? Em làm gì có điện thoại?".

"Haizz, bó tay em luôn rồi, không có điện thoại làm sao gửi được hả?". Chị ấy lại tiếp tục cằn nhằn.

Tôi lí nhí: "Chị...Chị có thể lưu vào một thư mục ẩn cho em mà, chỉ cần đừng có xóa...".

Ánh Nguyệt cau mày: "Lần đầu tiên chị thấy có người mua ảnh như em đấy!". Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vẫn đồng ý làm thao tác tạo thêm một thư mục khóa để di chuyển ảnh của tôi vào.

Tôi cười cười rồi đưa mắt nhìn chị ấy làm, làn môi cong thanh mảnh, sóng mũi thẳng tắp, mắt ngập tràn tia nắng cùng nét tinh nghịch đáng yêu khiến tôi thoáng ngây người. Nếu nét đẹp của Băng Nhi là sự ấm áp khó tả, của Tịnh Y là sự lãnh cảm tàn khốc, của An Vũ là sự dịu dàng pha chút bướng bỉnh thì Ánh Nguyệt trước mặt tôi chính là nét đẹp của sự tinh quái, vui vui vẻ vẻ, ngây ngây thơ thơ nhưng lại có thứ gì đó khiến người ta phải tin tưởng vô điều kiện. Mỗi người một vẻ, nhưng hấp dẫn tôi nhất vẫn chính là Băng Nhi, thật sự cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh cô ấy.

Tôi nói lời cảm ơn Ánh Nguyệt rồi lại thấy ruột sôi lên, liền lia mắt khắp phòng tìm dấu vết của đồ ăn và dừng lại ở đống thực phẩm la liệt nằm trên tủ cạnh giường của Băng Nhi. Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi nhanh chóng bước đến giường của cô, lén vớ lấy hộp sữa trẻ em nằm khuất sâu trong ngăn tủ đầu tiên để khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ không phát hiện ra là bản thân bị mất một món đồ và nổi quạu với tôi.

Ai dè vừa mới chạm tay đến hộp sữa, chị Ánh Nguyệt đã lên tiếng: "Lấy cho chị một hộp luôn.".

"Bọn em nữa.". Tôi còn chưa kịp phản ứng thì An Vũ đã tung chăn, giơ tay nói, An Nhiên đang rúc sâu vào lòng em ấy cũng xoay người lại nhìn tôi cười tươi rói, tay giơ cao hợp với giường một góc 90º thẳng tắp.

"Chị...M...Mấy đứa dậy lúc nào vậy?". Tôi thấy tay mình cứng đờ giữa không trung. Chẳng phải chị Ánh Nguyệt đang chăm chú sửa ảnh còn hai nhóc này thì ngủ như chết cách đây một giây sao? Thế quái nào bây giờ cả ba người lại đồng loạt nhìn về phía tôi mà đòi sữa cơ chứ? Lại còn với cái giọng kiểu như: "Đồ của Trần Băng Nhi là đồ của chung." nữa chứ, bó tay rồi!

"Từ lúc chị vào đây rồi, chỉ là bọn em lười không muốn dậy thôi.". An Vũ hạ tay xuống rồi rúc vào chăn ôm gọn lấy vòng eo mềm mại của An Nhiên, nhướng mày nhìn tôi. Kế đó là cái gật đầu phụ họa của An Nhiên.

"Ừm...". Tôi gật đầu rồi cũng gắng ôm thêm ba hộp nữa mà mang về phía họ. Có gì thì cả đám cùng chịu trách nhiệm, tôi không phải là kẻ chủ mưu đâu à nha!

Nhưng mới vừa đưa sữa cho cả ba người bọn họ xong, tôi còn chưa kịp cắm ống hút vào hộp thì Tịnh Y đã gấp sách lại, nhìn tôi bằng ánh mắt: "Tôi cũng muốn." khiến tôi ngưng bặt cái hành động đang làm ngay tức khắc luôn.

Hai giây lãng xẹt trôi qua. . .

"Hờ hờ...Hiểu rồi hiểu rồi, của chị đây!". Tôi cười cười rồi cũng tiến tới mà đặt hộp sữa vốn là của mình vào tay cô ấy. Cô cầm lấy rồi cắm ống hút vào mà uống tỉnh rụi, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến tôi mà chỉ mở sách ra đọc tiếp.

(BHTT) Nước mắt zombie (Yuri Phạm tự viết)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ