Lời nói của Kim Tại Hưởng hôm ấy giống như chữ kí của khế ước giữa chủ nhân và người nhất nhất nghe theo chủ nhân.
Kim Tại Hưởng bảo đi hướng đông, cậu nhất định không dám bước nửa bước sang hướng tây. Kim Tại Hưởng nói khát, lập tức có nước dâng đến tận miệng cùng vẻ mặt giả lả cười cười của Trịnh Hạo Thạc. Mỗi buổi sáng hắn đều nhất nhất bắt Trịnh Hạo Thạc thức dậy giúp hắn mặc quần áo, thậm chí đôi khi biểu tình hờ hững cọ cọ mấy chỗ khó nói khiến Trịnh Hạo Thạc cả người đều thấy không khỏe, nhưng không cách nào trốn tránh hắn, chỉ đành nghĩ đến cái mạng quý giá của mình mà nghiến răng chịu đựng.
Bộ hắn không có tay hay sao mà còn bắt người khác mặc quần áo cho chứ.
Buổi tối hôm nay ngoài trời mưa rất lớn, giống như muốn trút hết nước xuống mặt đất. Kim Tại Hưởng đóng dính ở phòng làm việc cả buổi, nên trong phòng ngủ lúc này chỉ có mình Trịnh Hạo Thạc. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát mặt đất, trong lòng âm thầm cầu khấn mưa thì mưa được rồi nhưng tuyệt đối đừng có sấm chớp gì. Hồi nhỏ, Trịnh Hạo Thạc đã từng tận mắt nhìn thấy người ta treo cổ tự tử trên cái cây lớn bên trong tiểu khu nơi cậu sống. Hôm đó trời mưa rất to, đôi mắt người phụ nữ đến lúc chết vẫn còn ai oán mở trừng trừng, nương theo ánh chớp và tiếng sấm đã in thành hình ảnh không thể nào quên trong lòng Trịnh Hạo Thạc. Từ đó về sau mỗi lần có sấm chớp, não Trịnh Hạo Thạc sẽ tự động nhớ lại cảnh tượng lúc đó rõ đến từng chi tiết, khiến cậu sợ hãi mãi không thôi.
Kim Tại Hưởng từ phòng làm việc trở về, nhìn thấy người kia vẫn ngồi đơ trên giường thì cảm thấy có chút quái dị, lên tiếng:
_Sao giờ này anh còn chưa đi ngủ??
_A....Tôi..tôi ngủ ngay đây.
Trịnh Hạo Thạc nằm xuống quay mặt vào vách, cố gắng nhắm mắt lại. Nhưng ngoài trời mưa to khiến cậu bứt rứt không yên, nằm thẳng đến nửa đêm vẫn còn tỉnh như sáo không sao ngủ nổi.
Bỗng Trịnh Hạo Thạc thấy người mình bị xoay về theo hướng nằm thẳng. Rồi chỉ ngay sau đó, bờ môi ấm nóng ép chặt xuống môi cậu, sục lưỡi vào trong khoang miệng lướt qua từng ngóc ngách một, day qua day lại lưỡi cậu giống như ham muốn được quấn vào nó. Áo cậu bị vén lên tới tận ngực, từng tấc da thịt bị bàn tay ai đó ve vuốt, thậm chí còn dùng lực bóp tới bóp lui.
Kim Tại Hưởng say sưa hôn mút, 2 tay chống sang 2 bên sườn cậu. Hắn mỗi đêm đều không kiềm chế được mà làm những chuyện này, sau đó lại tự mình vào nhà vệ sinh giải quyết. Hắn cũng không thể lí giải vì sao mình không trực tiếp thượng người kia, chỉ là hắn cứ cảm thấy không nỡ. Từ khi biết cậu không phải Trịnh Hạo Thạc của Trịnh gia, hắn lại càng không ngăn nổi khao khát thân cận trong lòng. Hắn cũng tự biết mình bạc bẽo khốn nạn, nhưng khi biết cậu sẽ không bao giờ trở lại nhõng nhẽo như lúc trước, hắn ngoài ý muốn lại cảm thấy có chút hài lòng.
Trịnh Hạo Thạc cứng người lại không dám làm ra bất kì một cử động gì, trái tim giống như gắn thêm chân mà chạy "bịch bịch" liên hồi, giống như bất kì lúc nào cũng có thể mở banh lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VHOPE] Kháo, sao tôi lại là thụ
FanfictionTrịnh Hạo Thạc trong một lần đi bơi thuyền cùng bạn gái bị ngã xuống nước dẫn đến mất mạng. Những tưởng cuộc đời đã chấm dứt từ đây, ai ngờ cậu một lần nữa mở mắt, phát hiện ra mình đang ở trong thân thể người khác cùng tuổi, cùng tên, thậm chí cuộc...