Tối nay theo lịch chính là buổi tiệc của tập đoàn được tổ chức ở sảnh khách sạn. Ngoài nhân viên tập đoàn sẽ có cả công ty bên thầu xây dựng đến tham gia buổi tiệc. Trịnh Hạo Thạc nghe phong phanh đó cũng là một tập đoàn thầu xây dựng lớn, có giao tình với Kim Đại Phát nên hẳn là dự án lần này sẽ tiến triển thuận lợi.
Kiểu tiệc tùng xã giao như vậy, Trịnh Hạo Thạc thực sự không muốn đi chút nào. Cậu nhăn mặt nhìn bộ tây trang phẳng phiu trên tay Phác Chí Mẫn, bất đắc dĩ nhỏ giọng:
_Tôi...không đi được không?
_Sao vậy?
Trịnh Hạo Thạc gãi gãi đầu:
_Tôi.....mệt.
_Chỉ một lát là xong thôi ạ- Phác Chí Mẫn ướm bộ tây trang lên người Trịnh Hạo Thạc, hài lòng gật gật đầu nói tiếp- Kì thực nhân viên chúng tôi và cả Kim tổng đều muốn cậu có thể thay đổi cái nhìn của phía bên đối tác kia. Vì phía bên kia nghe phong phanh tin đồn cậu chủ đã từng gây khó dễ cho các nhà thầu khác trước đây nên có chút do dự sợ mất uy tín. Tuy rằng Kim tổng quen với người bên đó, nhưng chỉ một mình Mân tổng thì không thể quyết định được, còn cần phải có sự nhất trí từ phía các cổ đông nữa.
_Mân tổng là bạn của Kim Tại Hưởng à?
Phác Chí Mẫn trong lòng đổ mồ hôi lạnh, hai tay phải kiềm chế hết mức mới không giơ tay tự tát mình mười cái. Cậu dúi tây trang cho Trịnh Hạo Thạc rồi trả lời qua quýt:
_Tôi...tôi cũng không rõ. Tây trang đây, cậu thay đi nhé, tôi ở bên ngoài đợi. Cũng sắp đến giờ rồi.
Còn lại một mình, Trịnh Hạo Thạc thở dài khoác bộ tây trang hàng hiệu lên người. Cậu nhìn mình trong gương, ngoài dự đoán lại cảm thấy có chút hài lòng. Đã nói rồi mà, kiểu gương mặt này nếu như biết cách ăn mặc quần áo sẽ tuyệt đối sẽ trở thành mỹ nam tử, không hề có cảm giác ẻo lả con gái chút nào. Từ khi xuyên vào đây cậu luôn cố gắng thay đổi rất nhiều, đến nay nhìn đã giống một người đàn ông trưởng thành thật sự, không còn chút gì vẻ yếu đuối lả lơi của trước đây nữa.
Có điều đàn ông nam tính giờ chẳng có tác dụng gì hết, đã không thể thích phụ nữ nữa rồi.
Phác Chí Mẫn nhìn người vừa bước ra, mắt lập tức sáng lên đóng dính trên người Trịnh Hạo Thạc, đầu gật gù không ngừng tán thưởng:
_Không tồi không tồi a,con mắt của tôi quả là tinh tường mà. Cậu chủ mặc thứ này hợp chết đi được.
Đến lúc hai người xuống sảnh khách sạn, nhân viên tập đoàn đã có mặt hầu như đông đủ. Các nữ đồng nghiệp không khỏi kinh ngạc trộm nhìn Trịnh Hạo Thạc. Không ngờ cậu chủ Hạo Thạc hoá ra lại tuấn mỹ đến nhường vậy a. Trước đây vì tính cách quá đáng ghét nên các nàng không thèm đếm xỉa, bây giờ không những tính cách tốt bụng đáng yêu, cả người cũng thoát lên phong thái mỹ nam trước nay chưa từng có.
Làm sao bây giờ, các nàng có chút không xoay sở được trái tim đang đập thình thịch rồi. Aiii, giá như đây không phải là người của tổng giám đốc thì tốt biết bao.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VHOPE] Kháo, sao tôi lại là thụ
FanfictionTrịnh Hạo Thạc trong một lần đi bơi thuyền cùng bạn gái bị ngã xuống nước dẫn đến mất mạng. Những tưởng cuộc đời đã chấm dứt từ đây, ai ngờ cậu một lần nữa mở mắt, phát hiện ra mình đang ở trong thân thể người khác cùng tuổi, cùng tên, thậm chí cuộc...