Chương 47

3.3K 348 33
                                    

Tuấn Chung Quốc cúi gập người thở dốc, nhìn chằm chằm người kia đang thoăn thoắt leo hết dốc này đến dốc khác ở phía trước. Thật không thể tin nổi anh ấy 28 tuổi mà, leo gì mà còn nhanh hơn cả chim nữa, hại cậu đuổi theo muốn đứt cả hơi mà vẫn không kịp.

Bất quá khoẻ khoắn như vậy mới là sở thích của cậu a. Cái mông trơn nhẵn đàn hồi, sờ vào giống như sờ quả bóng nước cỡ lớn, cảm giác chỉ cần gảy nhẹ móng tay vào là có thể ra nước.

Tuấn Chung Quốc cùng Mân Doãn Khởi ở nơi này trong 3 ngày. 2 ngày đầu, Mân Doãn Khởi vì phải leo núi ngắm cảnh nên nhất quyết cấm tiệt không cho Tuấn Chung Quốc đụng vào người, khiến bụng cậu nghẹn anh ách như sắp vỡ tung tới nơi. Vậy nên đến ngày thứ 3, cậu dứt khoát thay đổi lộ trình, áp chế đưa Mân Doãn Khởi đi thăm làng văn hoá ở dưới chân núi.

Nói là làng, nhưng nơi này không hề nhỏ bé chút nào, nhìn giống như thị trấn mọc lên bao xung quanh núi. Dân cư đông đúc, buôn bán hàng hoá nhộn nhịp không khác gì so với thành thị. Mân Doãn Khởi thích thú nhìn những chú cá tôm nhỏ được dệt bằng bông được bày bán, không nhịn được cầm lên ngắm ngó đến say mê.

_Chung Quốc, mua cho anh cái này đi.

Tuấn Chung Quốc cả người cứng lại nhìn người yêu đang khoác tay mình làm nũng, có xúc động muốn lao vào hôn người ngay lập tức. Cậu hít một hơi cố gắng kiềm chế, máy móc gật đầu. Mân Doãn Khởi nở nụ cười tươi, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Y gom một túi đầy, ôm vào lòng như ôm bảo vật.

_Chung Quốc, kia là gì vậy??

Tuấn Chung Quốc nhìn theo hướng tay chỉ của Mân Doãn Khởi, thấy 3 chữ "Mĩ Vị Ký" to đùng thì à lên một tiếng:

_Đó là tiệm bán đặc sản nổi tiếng nhất ở đây đó. Còn nhiều quán bán, nhưng không quán nào ngon như quán này đâu a.

_Ở đây có đặc sản sao, là cái gì vậy??

_Là thịt cừu xiên nướng. Thịt cừu ở đây được ướp bằng lá rau rừng cùng một vài loại hạt của người dân tộc, là hương vị có một không hai luôn đó. Khởi Khởi có muốn ăn thử không??

Mân Doãn Khởi nghe mà nước miếng tiết ra liên tục, liền gật đầu như máy. Đi cả ngày đói muốn chết đến nơi rồi, bụng réo sôi ầm ầm. Phải ăn thử cái thứ gọi là "cừu xiên nướng" này ngay mới được.

Tiệm cừu xiên nướng không lớn, nhưng mang lại cảm giác rất sạch sẽ khoáng đạt. Không gian được làm bằng gỗ, được ngăn lại một khoảng rất xa so với nhà bếp nơi chế biến nên không hề có thứ mùi khó chịu như nhiều nhà hàng khác.

Chủ tiệm là một người đàn bà trung niên to béo, nhưng gương mặt cực kì phúc hậu. Bà cười niềm nở cầm quyển sổ đi đến trước mặt Mân Doãn Khởi cùng Tuấn Chung Quốc:

_Hoan nghênh hai vị đến Mĩ Vị Ký. Vừa nhìn đã biết hai vị là khách từ xa đến phải không?? Ở chỗ chúng tôi ngoài thịt cừu xiên nướng đặc sản nổi tiếng còn có rượu hoa quế rất thơm, hai vị có muốn dùng thử không??

Tuấn Chung Quốc gật gật đầu, kêu hai phần thịt cừu xiên nướng, một phần cơm cừu kho cùng một bình rượu hoa quế. Bà chủ ghi sổ xong tươi cười gật đầu, quay vào nói vọng tới nhà bếp.

[VHOPE]  Kháo, sao tôi lại là thụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ