Chương 17

5.1K 505 32
                                    

Trịnh Hạo Thạc vui vẻ suốt cả một buổi chiều. Thạc Trấn ở lại đến 5h thì thu dọn đồ đạc lái xe về. Trịnh Hạo Thạc tiễn Thạc Trấn ra cổng, sau đó giả câm giả điếc mà quay vào nhà nhanh chóng để 2 người kia ta nhìn người người nhìn ta luyến tiếc mà từ biệt nhau.

Đến 7h tối, điện thoại Trịnh Hạo Thạc đổ chuông. Cậu nhìn vào, thấy tên Kim Tại Hưởng thì tim đập dồn dập, não không tự chủ được nhớ lại một màn hôn hít nóng bỏng tối hôm qua. Tay cậu run run cầm điện thoại, quyết tâm nhấn nút im lặng, sau đó ngồi thừ ra nhìn điện thoại chớp tắt liên hồi.

_Cậu chủ- Kim Nam Tuấn đưa điện thoại cho Trịnh Hạo Thạc- Cậu Tại Hưởng nói tôi đưa máy cho cậu chủ.

_Nói với hắn là tôi chết rồi.

Từng chữ Hạo Thạc nói đều lọt vào tai Kim Tại Hưởng. Miệng hắn không tự chủ được hơi nhếch lên, nói với Kim Nam Tuấn:

_Bật loa ngoài.

Kim Nam Tuấn theo lời mở loa ngoài. Trịnh Hạo Thạc đang ngồi thu lu, bỗng từ loa điện thoại vang lên giọng nói trầm khàn của người kia:

_Tôi đếm đến 3, nếu anh không nghe điện thoại hậu quả anh tự chịu. 1.....2....

Trịnh Hạo Thạc đột nhiên sực nhớ ra cái mạng quèn này vẫn còn nằm trong tay hắn, lập tức điên cuồng giật lấy điện thoại, tắt loa áp vào tai:

_Bình tĩnh... Cậu đừng cáu giận. Tôi nghe đây.

Nghe được giọng Hạo Thạc, Kim Tại Hưởng không kiềm chế được mặt lộ ra một chút ôn nhu sủng nịnh, khiến Phác Chí Mẫn đang sắp hồ sơ bên cạnh lập tức kinh hãi trợn mắt.

_Anh đã ăn cơm chưa??

Trịnh Hạo Thạc lén sờ cái bụng lép nghiến răng. Nhà ngươi không phải nhất nhất bắt ông đây hàng ngày chờ ăn cùng sao. Giờ này còn chưa về, một tia tội lỗi áy náy cũng chẳng có còn hỏi cái kiểu đấy.

_ Ngài chưa về, tôi làm sao mà dám ngồi vào bàn ăn cơm đây ạ.

Kim Tại Hưởng nghe khẩu khí trách móc, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh con mèo đang giơ hai cái móng cùn đòi cào loạn, không nhịn được bật cười lớn. Lần này Phác Chí Mẫn trực tiếp đánh rơi luôn bảng kế hoạch.

Trịnh Hạo Thạc nghe thấy tiếng cười vọng bên tai, bỗng dưng ngẩn người. Kim Tại Hưởng rất ít khi cười, cười mỉm không mà cười thành tiếng thì càng không. Cậu nhìn thấy hắn lúc nào cũng chỉ nhếch miệng trong tích tắc rồi lại hạ xuống, cười cũng như không cười. Chẳng ngờ giọng cười của hắn lại dễ nghe vậy, như tiếng đàn trầm trầm du dương, rất có từ tính mà không hề thô kệch, giống như xuyên thẳng đến mọi giác quan.

Lại nữa... Trịnh Hạo Thạc lắc mạnh đầu, hậm hực:

_Cậu cười cái gì?? Thế rốt cuộc là mấy giờ cậu về?? Tôi thực sự đói sắp chết rồi.

_Hôm nay tôi không về nhà, ở lại luôn công ty tăng ca. Nên anh ăn cơm đi, không cần chờ tôi.

Trịnh Hạo Thạc mày nhăn lại. Được rồi, vậy mà để ông đây chờ muốn mốc mép. Nhân tâm vứt đâu??

[VHOPE]  Kháo, sao tôi lại là thụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ