Hiệu Tích nhìn ngoài trời mưa vẫn không ngừng ào ào đổ xuống, lại liếc mắt đến nam nhân đang nằm trên giường mình, không kiềm được thở dài một tiếng.
Mới dính chút mưa đã phát sốt như vậy rồi, thật không có tiền đồ gì hết ( mé nó người ta lái xe xuyên ngày lại mắc mưa không lăn ra ốm mới lạ đó)
Hiệu Tích đổ ấm nước sôi vừa đun ra chậu, lại thêm một chút nước lạnh cho vừa đủ ấm. Cậu nhúng khăn vào nước, gấp lại thành hình chữ nhật gọn gàng rồi tiến về phía nam nhân đang nằm trên giường. Hiệu Tích nhẹ nhàng hết sức ngồi xuống, muốn đắp khăn ấm lên trán nam nhân để giúp hắn có thể hạ sốt.
Bỗng nhiên tay cậu bị nắm chặt, cả cơ thể đổ vào lòng người đang nằm trên giường. Đôi mắt đang nhắm của hắn từ từ mở ra, lại giống như hai ngọn lửa mà tiếp tục dán chặt vào cậu không hề có chút kiêng dè.
_Cậu...Cậu làm cái gì vậy?? - Hiệu Tích như phải bỏng vùng ra- Hôm nay thực sự cảm ơn cậu đã che mưa cho tôi. Bây giờ đã muộn, nghỉ ở đây đi rồi sáng mai hẵng về. Quần áo...quần áo tôi đã giúp cậu thay..thay ra rồi..
Hiệu Tích nói đến câu cuối thì líu lưỡi lại, ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên. Một bầu không khí tĩnh lặng đột nhiên bao trùm, khiến cả người cậu cảm thấy thực khó chịu ngứa ngáy. Đang lúc Hiệu Tích nghi hoặc muốn nhìn xem nam nhân có nghe thấy cậu hay không, bất chợt giọng nói trầm khàn của hắn vang bên tai:
_Mấy năm qua em sống có tốt không??
Hiệu Tích giật mình ngẩng phắt đầu lên, bàng hoàng nhìn nam nhân đang nằm trên giường. Quả nhiên cậu đoán không sai, người này đích xác có quen biết mình.
Dù mấy năm này Hiệu Tích sống không tệ, nhưng một người không thân thế làm sao có thể vui vẻ vô tư được mãi. Cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng nỗi niềm muốn biết mình rốt cuộc là ai trong quá khứ. Nhưng 4 năm trôi qua, không có ai tới tìm cậu, cậu cũng không biết phải đi đâu để tìm gốc gác của mình hết.
_Trước đây chúng ta có quen nhau sao??- Hiệu Tích bay đến ngồi phịch xuống bên giường, giọng nói khẩn trương- Vậy....vậy cậu là gì của tôi?? Bố, chú, bác chắc cũng không trẻ đến thế này đâu nhỉ. Là anh trai hay em trai??
_Tôi là chồng của em.
Hiệu Tích hai con mắt mở lớn như muốn rớt luôn khỏi tròng, não giống như đóng bánh đặc sệt hết cả lại. Cậu hít một hơi sâu, trán nhăn lại lên tiếng:
_Cậu này đừng có đùa nữa được không?? Lão tử là nam, làm sao thành vợ của cậu được. Cậu nói chuyện nghiêm túc một chút giúp tôi cái.
Kim Tại Hưởng nhìn người nào đó đang sốt ruột mà xù hết lông, bỗng nhiên bật cười lớn. Hiệu Tích quái dị nhìn nam nhân đang nằm trên giường cười sặc sụa không ngừng, tay đánh mạnh vào người hắn:
_Cười cái gì mà cười??
_Lúc đầu gặp tôi em cũng nói như vậy- Kim Tại Hưởng lên tiếng- Em khăng khăng em là nam, là trai thẳng, nhưng cuối cùng em vẫn là vợ tôi đấy thôi. Thậm chí chúng ta còn....
_Còn cái gì??
_Còn làm chuyện đó, làm rất nhiều lần...
BẠN ĐANG ĐỌC
[VHOPE] Kháo, sao tôi lại là thụ
FanfictionTrịnh Hạo Thạc trong một lần đi bơi thuyền cùng bạn gái bị ngã xuống nước dẫn đến mất mạng. Những tưởng cuộc đời đã chấm dứt từ đây, ai ngờ cậu một lần nữa mở mắt, phát hiện ra mình đang ở trong thân thể người khác cùng tuổi, cùng tên, thậm chí cuộc...