Chương 26

4.9K 464 34
                                    

Trịnh Hạo Thạc sau khi trở về từ cổ trấn cả ngày ngồi thừ ra không buồn nói chuyện. Buổi tối hôm nay Kim Tại Hưởng phải đi gặp bên phía thầu xây dựng để bàn về dự án sắp triển khai tại thành phố B. Kim Đại Phát đang có kế hoạch đầu tư xây dựng khách sạn theo phong cách kiểu cổ lâu, hay nói đúng hơn theo cách gọi người xưa là "khách điếm" ngay trong cổ trấn.

_Em ở đây ổn không??

_Cái gì vậy??- Trịnh Hạo Thạc trong phút chốc khôi phục bộ dáng thường ngày, miệng ngoác ra hết cỡ- Cậu cho tôi là đàn bà con gái à?? Yên tâm đi, tôi không sao. Lão già ấy dù sao cũng chỉ gặp 1 lần trong đời thôi.

Kim Tại Hưởng nhìn gương mặt tươi cười giống như chẳng có chuyện gì xảy ra kia, lòng bỗng cảm thấy chua xót, kéo người ôm chặt vào lòng. Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu, nói giọng khàn khàn:

_Chờ tôi trở về.

Trịnh Hạo Thạc đẩy phắt người kia ra, giọng nói tỏ vẻ ghét bỏ không che giấu:

_Thôi xin cậu đi cho tôi nhờ. Có phải ra chiến trường đâu mà làm như sinh ly tử biệt vậy.

Kim Tại Hưởng lòng bỗng ấm áp như thổi gió xuân, cả người phấn chấn như trúng vài trăm vạn cổ phiếu. Hắn kéo người lại ôm chặt một lần rồi mới thả ra, xoay người mở cửa rời đi.

Hắn nhìn thấy, trong mắt người kia nhìn mình toàn là ý cười.

Trịnh Hạo Thạc nhìn cánh cửa khép lại, vẻ tươi cười ban nãy chậm rãi biến mất. Cậu thở dài leo lên giường, lại ngồi ngẩn ra đờ đẫn.

Tâm tình Trịnh Hạo Thạc đi xuống không hẳn hoàn toàn vì lời nói của lão thầy bói kia. Tuy rằng cậu đúng là có hoảng sợ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại quả báo suy cho cùng kinh khủng nhất chỉ là cái chết thôi. Đã chết một lần rồi, chết lại lần nữa thì có gì đáng sợ đâu.

Cái khiến Trịnh Hạo Thạc bận tâm cả ngày trời, là cậu cư nhiên phát hiện mình càng ngày càng giống như đồng tính luyến ái. (Đm vẫn chưa nhận thức được sự việc)

Cậu vẫn còn nhớ cảm giác hít thở không thông khi thấy gương mặt nam nhân hoàn mĩ  gần trong gang tấc, trong màn mưa bụi mỏng càng thêm diễm lệ càng thêm xuất thần. Lời nói của hắn như tiếng nhạc, đi vào nơi sâu nhất trong lòng Trịnh Hạo Thạc, khiến vết thương vẫn đang rỉ máu giống như lành lại trong tích tắc, không còn đau âm ỉ nữa.

Kể từ lúc ấy, đầu óc cậu không ngừng nghĩ đến khung cảnh trên cầu độc mộc trong cổ trấn, càng không khống chế nổi trái tim đập điên cuồng mỗi khi liếc nhìn người kia.

Trịnh Hạo Thạc lắc mạnh đầu, dứt khoát ngồi dậy mở cửa đi ra ngoài. Ở một mình sẽ càng nghĩ ngợi, tâm tình càng buồn bực hơn thôi. Tốt nhất ra ngoài kiếm gì ăn đã, vẫn còn chưa ăn tối nữa.

Trịnh Hạo Thạc xuống sảnh, vừa lúc gặp Phác Chí Mẫn cũng đang đi về hướng này. Nhìn thấy cậu, Phác Chí Mẫn có chút kinh ngạc:

[VHOPE]  Kháo, sao tôi lại là thụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ