Duyên

3.4K 134 0
                                    

Nàng là con chính thê, nữ tử nổi tiếng chốn kinh thành. Tuyệt sắc thì sao?Tài nữ thì sao? Cuối cùng người hắn yêu vẫn không phải là nàng.

Người hắn yêu là tỷ tỷ của nàng, di nương trước đây chỉ là nữ tử chốn thanh lâu cho nên dù sinh tỷ tỷ trước thì nàng ấy cũng vĩnh viễn chỉ là thứ nữ.

Nàng lần đầu tiên gặp hắn đã nhất kiến chung tình, ngày hắn dạm hỏi, nàng vui mừng phát khóc. Nào đâu sau này phát hiện ra cha nàng vì thương nàng nên mới gạt bỏ tình duyên của tỷ tỷ mà trao cho nàng. Là nàng nợ tỷ ấy, cũng nợ chính bản thân mình một món nợ tình duyên.

Hắn nói "ngươi có tất cả mọi thứ, sao một chút duyên cũng muốn tranh với nàng ấy?"


Nàng im lặng vì nàng biết,hắn nói đúng.

Ba năm trôi qua... làm phu thê tròn ba năm,hắn chưa một lần chạm vào nàng. Hắn nói,hắn chỉ chạm vào người hắn yêu!

Mấy tháng sau, hắn nói "Món nợ nhân duyên kia, ngươi phải trả!"

Nàng đồng ý, bởi nàng biết lỗi sai là ở nàng.

Ngày hắn đem tỷ tỷ bước vào phủ, hắn nói với nàng :"Nàng ấy đang mang trong mình cốt nhục của ta, không tiện quỳ lạy. Thể chất nàng ấy cũng yếu đuối, việc quỳ lạy sau này cũng không cần tiếp diễn"

Nàng rốt cục cũng chỉ cúi đầu không đáp, bởi vì người phải quỳ lạy phải là nàng mới đúng. Là nàng nợ tỷ ấy!

Ngày hôm đó một mình nàng dùng bữa chúc mừng chồng nàng đã lấy được người mình yêu.

Cũng tốt, sau này nàng cũng đỡ phải áy náy với tỷ tỷ và dẫu sao tỷ ấy cũng là ruột thịt của chính mình.

Có điều, tâm không kìm được mà run lên đau đớn, nước mắt cũng không kìm được mà thấm ướt bờ mi.

Nàng làm thê tử ba năm, hắn chưa một lần đụng đến nàng, còn tỷ tỷ trước khi bước vào phủ lại đã mang cốt nhục của hắn ta.

***

Tỷ muội chung chồng, rốt cục hận sâu hay tình đậm?

Nàng phát hiện mình mang thai sau một lần hắn quá chén. Một hài nhi dù chưa thành hình cũng có thể cảm nhận được sự chờ đón của những người xung quanh, thế nhưng cha của nó lại không cần! Nàng không muốn làm con bị tổn thương, bất cứ ai cũng có thể ghét bỏ nàng, nhưng nó thì không! Nàng sẽ bình an ngày lại ngày chăm sóc cho đứa trẻ nên người cứ vậy an ổn sống một đời...

Tỷ tỷ tới thăm nàng, nàng ấy nói rằng nếu không cảm thấy hạnh phúc thì tỷ tỷ sẽ xin phu quân giải thoát cho nàng. Nàng có thể tìm phu quân mới, hắn cũng sẽ giúp nàng.

Tuyệt vọng, bế tắc.

Có phải vì đã lấy được tỷ tỷ nên hắn muốn đuổi nàng đi, nàng trở thành gánh nặng của bọn họ rồi sao?

Phải rồi! vốn ban đầu nàng đã trở thành người thừa của hai người họ. Thế nhưng con của nàng, hài tử bé nhỏ kia sao cũng phải gánh chịu sự ghét bỏ này?

Cha của nó không biết đến sự có mặt của nó, có lẽ cũng không muốn sự xuất hiện của nó trên cuộc đời này. Nàng cần con, cũng như nó cần nàng. Dù cho thế nào, chỉ cần an ổn sinh nó ra rồi nàng sẽ rời đi. Nếu có một người cha không cần nó thì chi bằng, chi bằng nói với nó cha đã vì việc nghĩa mà bỏ mạng còn hơn. Nàng thất thần quay trở lại phòng thì nha hoàn báo tin tỷ tỷ nàng sau khi về thì bị động thai. Vội vàng chạy đến nơi, còn chưa kịp vào phòng mới thì đã bị hắn đẩy ra, nói :" Nàng ấy là tỷ tỷ ngươi, sao cái gì ngươi cũng lấy của nàng? Vốn tưởng ngươi đã biết hối lỗi chuyện năm xưa, không ngờ lại là một độc phụ ngay cả cháu ruột mình cũng không tha. Đứa trẻ đó còn chưa thành hình..."

Đoản ngượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ