Chap 8

2.3K 176 32
                                    

Cuối cùng thì hành lý cũng được Eun Hye sắp xếp nhanh chóng nhưng chỉ có mỗi một thứ mà cô chẳng thể quét sạch chúng đi khỏi tâm trí là thứ suy nghĩ quái gở về tên Kim Taehyung. Cô không cảm thấy bực tức hay đau lòng mà bây giờ mọi thứ trong cô chỉ hiện hữu vài dòng chữ '' Kim Taehyung, anh ta mở tiệc, mời bạn bè, chắc chắn là có phụ nữ, vậy trong số đó không biết có ai là bạn gái của anh ấy không? Hay hiện giờ vẫn còn độc thân nhỉ? ''. Cô cũng chẳng thèm để ý đến cả lý do vì sao cô lại suy nghĩ nhiều về anh ta đến thế, trong đầu nãy giờ chỉ có mỗi Kim Taehyung...

'' Ái cái gì vậy chứ? Sao lại để ý đến anh ta vậy? Chính anh ta là người đã đuổi mình ra khỏi nhà mà. Anh ta đã ghét mình vậy thì không lý nào mình lại đi thích tên Kim hổ báo đó cả. Con người gì mà vô duyên hết sức...''

'' Được lắm Kim Taehyung, anh không muốn tôi ở đây thì tôi cũng sẽ không mặt dày mà ở đây nữa ''- Eun Hye hét toán lên trong sự thanh tĩnh của căn phòng rộng lớn

Người con gái tự kỷ ngồi trong phòng một mình đang tự sỉ vả bản thân, nói ngược lại suy nghĩ của chính mình. Đến cả cô cũng chẳng biết mình đang nói cái quái gì nữa. Tâm trạng của Eun Hye cô bây giờ thật bất thường, cứ nghĩ mãi về anh chàng Kim đại gia kia mà quên mất cô đang giận anh cơ mà....Rất đúng với những suy nghĩ của Taehyung, cô thật thất thường~

______

Bước ra khỏi phòng chưa đầy nửa bước, Eun Hye nhìn lại những giây phút bối rối, giận dỗi trong căn nhà to lớn ấy rồi ngó nhìn Taehyung đang ở đâu. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy chú quản gia Oh đang cúi đầu chào. Trong đầu đang có ý định gặp anh để gửi lời tạm biệt nhưng đôi chân cô lại làm trái lại suy nghĩ, nó cứ bước đi thật lạnh lùng và chẳng thèm ngoảnh lại .

Từ cầu thang sang trọng kia dần suất hiện hình bóng một người cao ráo, đó là Kim Taehyung. Anh khoác trên mình bộ vest Âu đen làm đẹp hơn những nét quyến rũ trên cơ thể săn chắc, bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉ chừa vài cúc áo chưa gài, điểm nhấn của bộ cánh hôm nay anh chọn là chiếc cà vạt đen được thắt '' qua loa '' một cách tỉ mỹ, không thắt sắt cổ áo mà chừa lại đoạn ngắn trông anh chả khác gì là tay chơi chính hiệu. Cô nhìn anh với ánh mắt sáng rực như thể muốn chiếm cả thân xác Taehyung vậy. Trong lòng ngầm mê mẫn chàng trai tuấn tú kia, anh đi đến đâu thì mắt cô hướng về phía ấy, cô không thể thoát khỏi cái mê cung mà Taehyung đã tạo ra trong tâm trí cô. Có lẽ nhờ nét đẹp của anh mà cô quên hết giận hờn.

'' Tôi đưa em đi ''- Taehyung cất giọng nói trầm ấm làm cả bầu không khí im ắng bị phá vỡ trong vòng một giây phút ngắn ngủi.

'' À...à Không cần đâu. Tôi tự bắt taxi được mà ''

'' Bây giờ còn sớm lắm, đi đâu đấy một chút rồi tôi đưa cô ra sân bay ''

'' À... Vâng... Thế cũng được ''

____

Đi trên con đường lồng lộng gió mát, anh phóng thật nhanh con Lamborghini để Eun Hye cô có thể tận hưởng cái không khí trong lành của LA lần cuối. Đi một lúc, anh tấp vào một cánh đồng thơm thoang thoảng mùi hoa lá. Cô ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật hoang sơ và vắng lặng, ở đâu đó cô lại nghe thấy tiếng chim kêu lí nhí bên tai. Cô thẩn thờ trước vẻ đẹp nam tính và lạnh lùng của cậu trai trưởng thành...À không, là một người đàn ông mới đúng.

[Kim Taehyung] [Tạm Drop] EM ĐỪNG LÀ CỦA AI - YOU're MINENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ