Chap 27

930 97 11
                                    

Chap buồn :< Văn vẻ nhiều nhưng chap ngắn :]

_____________

Ngay lúc này, cô thật sự chẳng dám hiểu bản thân đang nghĩ gì nữa. Không màng đến lợi ích của chính mình, cô chỉ biết những gì cô cần phải làm là giúp Taehyung. Sau đó, mọi chuyện sẽ trôi qua hết. Có lẽ Taehyung sẽ không biết cô đã đến, mong là vậy!

Bắt một chiếc taxi, trên đường đi cô không thể nào ngừng nghĩ về Taehyung. Tay chân cô cứ bấu víu vào nhau, ngoài trời dù có gió lớn đến nhường nào cô không hề màng tới. Đến dinh thự Kim gia, vẫn là cái cảm giác ngày ấy. Cô đã từng sống tại đây. Eun Hye chợt nhớ lại những ký ức mà vốn dĩ đã xóa hết và chôn vùi trong quên lãng. Nhưng khi vừa chạm một bước vào căn nhà này, mọi kí ức bỗng một lúc ùa về. Cô chậm rãi bước đi lên từng bật cầu thang, cầm chặt hộp thuốc trong tay, cô không thể điều khiển được nhịp thở của mình vì bản thân biết rằng sắp gặp lại người ấy một lần nữa. Cô sợ khi nhìn thấy anh, sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà tuôn nước mắt.

'' Jimin? Có ở đây không? ''

Không nghe thấy phản hồi, một lúc sau cô mới ngộ ra rằng chẳng có ai ở nhà cả. Đến Jimin cũng không có ở đây.

Hít thở thật sâu, nhắm mắt lại. Tim Eun Hye đang đập mạnh đến không ngờ. Cô sợ phải đối mặt với Taehyung, sợ Taehyung vẫn còn hận cô chuyện năm ấy, sợ phải nhìn thấy đôi mắt hờ hững mà anh đã khiến cô đau lòng. Điều đó là không thể tránh khỏi nhưng khi cô đến đây, đồng nghĩa với việc cô chấp nhận đối mặt với sự thật, đối mặt với quá khứ tàn nhẫn đó. Cô sợ lắm!

Cô mạnh dạn mở cửa, trong khoảnh khắc yếu mềm Eun Hye nhìn thấy Taehyung nằm trên chiếc giường trắng quay lưng về hướng cô. Mệt mỏi, hơi thở nặng trĩu cứ vậy mà đều đặn. Cô bước đến gần anh hơn, gần hơn để nhìn thấy rõ người ấy, cũng muốn được chạm khẽ vào anh một chút sau bao nhiêu năm quên lãng.

Dù đã gầy hơn xưa nhưng trông anh vẫn giống như chàng hoàng tử bé của cô ngày nào. Đúng lúc cô đặt nhẹ người ngồi xuống thì anh trở mình xoay người lại, khoảnh khắc này, trong lòng cô xúc động đến nghẹn ngào. Phải! Cô nhớ anh lắm! Ánh mắt này, đôi môi này, gương mặt này. Đúng là cậu chủ mà cô yêu rồi.

Nước mắt cứ thế mà thay phiên nhau rơi từng dòng ướt đẫm áo anh. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào bên má nóng bừng kia rồi cảm nhận hơi ấm đó, rồi từ từ nắm lấy bàn tay to lạnh buốt kia mà sưởi ấm. Làm sao có thể quên đi một người từng thương nhiều đến thế? Được nhìn thấy anh lần cuối, trong cô cũng được an ủi và nhẹ nhõm hơn. Bất giác trên môi nở một nụ cười, Eun Hye hạnh phúc khi cảm nhận được hơi ấm thân quen, hơi ấm từ bàn tay cô đã từng giữ thật chặt.

Giặt khăn ấm và vắt khô, cô âm thầm ngồi xuống cạnh anh. Vén nhẹ mái tóc ướt sũng vì mồ hôi, cô lau nhẹ gương mặt anh rồi thấm mồ hôi bên hõm cổ để mau giải nhiệt. Rời khỏi căn phòng, cô pha thuốc rồi xuống bếp nấu ít cháo nóng để sẵn cho anh. Quay lại căn nhà này rồi thì bao nhiêu kỷ niệm cũ cô lại vô tình nhớ đến. Kỷ niệm vui cũng có mà buồn cũng có.

Có lẽ nấu cháo xong, cô sẽ đặt thuốc và cháo trên bàn. Để lại một tờ giấy ghi chú cho Taehyung, nhắc nhở anh uống thuốc và ăn hết tô cháo. Nhưng tờ giấy ấy lại không mang đúng tên người gửi, cô muốn được mượn danh Jimin để chăm sóc anh, không muốn vì tên Kang Eun Hye mà từ chối không ăn không uống. Có thể đến đây Eun Hye chẳng nhận được ích lợi gì nhưng chỉ cần được nhìn thấy anh là vui lắm rồi!

[Kim Taehyung] [Tạm Drop] EM ĐỪNG LÀ CỦA AI - YOU're MINENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ