Chap 9

2.3K 182 28
                                    

Chỉ cần bước thêm mấy bước nữa là cánh cổng của sân bay LA sẽ tự động mở ra, có lẽ đó sẽ là lần cuối cùng anh gặp cô, người con gái anh sẽ mang lòng thương nhớ, sẽ luôn hình dung bóng lưng nhỏ bé của cô trong tiềm thức, sẽ cảm thấy đau và mất mát khi cứ thấy bóng dáng của người con gái bé nhỏ hằng ngày đi qua đi lại trong căn nhà chỉ mỗi mình anh.

'' Tôi đi nhá! ''- Eun Hye quay người nhìn anh

''...''

'' Ừm...'' - Taehyung nuối tiếc trả lời

'' À! Cô đưa cho tôi mượn điện thoại ''

'' Để làm gì? ''

'' Trao đổi '' - Taehyung nói một cách hồn nhiên.

'' Trao đổi? ''

Taehyung bấm bấm trên mặt điện thoại của cô rồi đưa lại đặt hẳn trên tay cô

'' Đây này... Số điện thoại của tôi ''
....

~ Skip trao đổi số time ~
( Au nhát viết lắm -_- )

'' Vậy thế nhá! Về đến nhà nhớ gọi cho tôi đấy, đừng có mà quên biết chưa con heo ''

'' Ời, ời... Tôi biết rồi ''

'' Nói biết rồi mà có chịu làm đâu, tôi hiểu cô quá mà. Hứa đi ''

'' Hứa gì? ''- Eun Hye cong đôi môi mọng toát nên vẻ ngây ngô.

'' Móc ngoéo đi ''- Vừa nói anh đưa tay ra ngỏ ý muốn cô hợp tác

'' Mệt anh quá cơ, thôi được rồi Kim trẻ con, tôi hứa được chưa!? ''

Thế là tay chạm tay, cả hai lại có một bản ký kết thông qua một cú chạm yêu thương. Tay Taehyung thật ấm áp, nó ấm đến nổi tim cô như muốn nhảy nhanh ra khỏi lòng ngực, '' Thình thịch...'' nhanh quá nhanh quá, chỉ là chạm nhẹ thôi cũng đã muốn rụng rời.

'' Tạm biệt anh ''- Cô huơ huơ tay chào tạm biệt người bạn đã bên cạnh mình suốt khoảng thời gian tạm cư trú tại Mỹ, cô nói có vẻ ổn nhưng thật sự trong lòng cô khó chịu và bức rức lắm. Phải nói thế nào nhỉ? Cô không muốn rời xa anh...

'' Ừm, tạm biệt ''

Cô cứ thế mà xoay người bước vào cảnh cổng xuất cảnh, cô nhìn anh, chỉ một cái chớp mắt thôi đã không thấy anh đâu, cô ngậm ngùi bước thật nhanh để không phải ngoảnh đầu lại bởi trong tâm trí cô muốn thế.

Taehyung lúc này anh ở đâu? Sau khi thấy cô an toàn xuất cảnh, anh đã chạy thật nhanh ra khỏi sân bay rồi nuối tiếc vì khoảng thời gian bên cạnh cô, anh chẳng làm gì cho cô. Tự trách bản thân không mang lại nụ cười cho Eun Hye. Thật đau lòng!

______

Cuối cùng chuyến bay của cô đã đáp xuống sân bay Seoul , mệt rã người sau bao nhiêu tiếng đồng hồ cô nằm trên máy bay. Đang chuẩn bị xách tất cả hành lý vào nhà, phải đi lên 20 bậc thang nữa là đến nhà cô. Eun Hye cô vui như đón Tết, chạy thật nhanh rồi mở toang cánh cửa... Mọi thứ chẳng có gì ngoài những tờ giấy báo bọc quanh nhà, dưới sàn, trên tường,....tất cả đều bị bao phủ bởi màu trắng.

Eun Hye như muốn bậc khóc, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi.

Cô chạy khắp nhà cả chục lần chỉ để tìm mẹ mình.

[Kim Taehyung] [Tạm Drop] EM ĐỪNG LÀ CỦA AI - YOU're MINENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ