Bae Joohyun ngồi trên ghế sofa, sắc mặt tối sầm, cảm xúc cũng đã bình tĩnh. Ngày này đối với cô mà nói chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung, mà kẻ đầu xỏ gây ra sự hỗn loạn này không ai khác hơn chính là Kang Seulgi.
Bản thân cô cũng không rõ mình có bao nhiêu chờ mong dành cho Seulgi, hay nói cách khác, cô cũng không có những yêu cầu, tiêu chuẩn gì về thái độ của đối phương đối với cô. Mà rõ ràng thói quen của Seulgi chính là công việc, ngoài thời gian đó thì không thích nghĩ nhiều, trong quá trình làm việc cô ấy đã hoạt động trí óc ở cường độ cao kết hợp với hoạt động chân tay, những ngày nghỉ của cô ấy chủ yếu là giai đoạn khôi phục bản năng sống.
Đẩy Kang Seulgi ra khỏi cửa, tức giận bất chợt kích động tới hành vi, Joohyun tức giận đều không phải vì thái độ ứng phó của Seulgi. Đối với Kang cảnh quan kiêu ngạo mà nói, cô ấy đồng ý tốn tâm tư đến ứng phó, đã là nể mặt, điểm này, Bae Joohyun so với người khác hiểu rất rõ. Tức giận của cô chính là không muốn rõ ràng thừa nhận nguyên nhân , hiếm có thời gian ở chung với nhau, có phải ngắn ngủi quá không?
Giọng nói trong hộp thư vang lên, Joohyun giương giọng, Seulgi giọng trầm thấp
"Tôi về trước, rạng sáng mai xe lửa khởi hành, có vụ án ở tỉnh, có thể sắp tới bận nhiều việc."
Nói tạm dừng một chút, Seulgi như đang nghĩ cái gì. Joohyun lặng lẽ chờ đợi, cuối cùng Seulgi lại nói ra một hơi.
"Cứ như vậy đi, liên lạc sau."
Cực nhanh nhảy dựng lên mở cửa, bên ngoài đèn tức thời sáng lên, thang máy lại rỗng tuếch. Bae Joohyun sắc mặt lạnh tới cực hạn, hung hăng đóng sầm cửa, làm phát ra tiếng vọng thật lớn ở cả tầng lầu.
Lúc ăn cơm, Bae Bomi tuyên bố phải tiếp tục kế hoạch du lịch của cô, Bae lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cháu gái đi xa, bà mang nỗi buồn ly biệt, nhưng mà với sự phát triển của giao thông hiện đại như vậy, muốn kêu cô về cũng là chuyện tương đối dễ dàng. Còn hơn để cô ở nhà cùng với cô gái không rõ lai lịch.
Ông Bae không tỏ vẻ gì, ông biết dù tỏ vẻ thì đứa cháu gái út bị làm hư của ông cũng sẽ không thay đổi ý định. Huống chi kế hoạch này là ngẫu hứng, cũng không phải tất yếu.
Trong sân bay, người đến người đi, đã khác so với trước kia đi không vướng bận, Bomi lúc này đây có người đưa tiễn. Mặc dù, cũng là cùng một người, một năm trước dùng cách kỳ lạ để đón tiếp cô ba nhà họ Bae.
Ai cũng sẽ không thể liên tưởng được ngoại hình của Park Chorong và nghề nghiệp của cô, đeo kính mát màu đen gắn với cái từ xã hội đen, tựa hồ như khoảng cách 2 tinh cầu. Ngoại trừ ngẫu nhiên, cô sẽ không tự để lộ 1 chút dấu vết nào. Có như vậy, Chorong mới làm cho cô ba có cảm giác rất mới mẻ, mặc dù như thế, cô cũng không thích chờ đợi lâu.
Tay đút vào túi quần, nụ cười thanh nhã trên mặt Park Chorong, nhìn không ra nỗi buồn biệt ly. Hai người hoàn toàn không giống cảnh người yêu 18 tuổi đưa tiễn, ăn no đi dạo cứ như vậy thoải mái tự tại.
Chorong đưa 1 danh thiếp, Bomi nhận , trên đó ghi địa chỉ cửa hàng bán hoa,
"Đây là cái gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER] [SEULRENE] Ban Mã Tuyến
DragosteĐây là fic đầu tiên mình cover lại, tại vì dạo này bội thực fic Seulrene nên tự cover lại để đọc, mình đã ib hỏi Editor nhưng chưa thấy hồi âm, mình thấy hoạt động của bạn ấy trên wattpad từ tận 2 năm trước rồi nên mình mạnh dạn cover lại, nếu bạn c...