Lời nói dối rất xinh đẹp, cho nên mọi người thường sẽ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài diễm lệ này, mà không đi truy cứu chân tướng phía sau, bởi vì chân tướng thường thường là tàn khốc, phụ nữ lại càng như vậy.
Hyomin nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất bởi gối ôm, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy được chút tóc đen tán loạn trên cái đầu nhỏ, cả người núp dưới tấm chăn dày, giống như một con đà điểu đang chôn người trên cát.
Jiyeon bước ra từ phòng tắm, thấy vậy nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ cái mông nhỏ hơn vểnh lên của cô: "Dậy đi, ăn điểm tâm, nếu còn muốn ngủ, ăn xong lại ngủ tiếp, dù sao em cũng không bận chuyện gì."
Hyomin hàm hồ rầm rì hai tiếng, từ dưới gối ôm nhô đầu ra, nhìn chằm chằm Jiyeon, mắt mở thật to, bĩu môi, hình như một cô gái nhỏ này đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn không chịu rời giường.
Khóe môi Jiyeon khẽ cong lên, ngồi xuống sờ sờ cái trán của cô: "Thế nào? Thân thể không thoải mái sao?"
Hyomin giơ tay lên đẩy anh ra: "Jiyeon, tối hôm qua anh nói những lời đó, rốt cuộc là có ý gì?"
Ngày hôm qua Jiyeon uống say mèm, trường hợp không biết tiết chế như vậy, hình như đã mười năm rồi chưa có. Những chuyện trước khi uống rượu say anh nhớ rất rõ ràng, nói cho cùng là do máu ghen của đàn ông quấy phá, ghen đến mức có chút không giải thích được, nhưng thực rất khó chịu, một phần là bởi vì Hyomin, phần khác là bởi vì Jessica.
Năm đó, khi anh và Jessica vừa kết hôn, Park* thị "loạn trong giặc ngoài", tuy có Fu thị dốc sức giúp đỡ, nhưng đối với người mới vừa đón lấy sự vụ của tập đoàn như Jiyeon mà nói, cũng rất bận rộn, thế cho nên anh vắng vẻ cô vợ của mình. Điều tiếc nuối nhất là, thời điểm Jiyeon có thời gian để đi bù đắp, thì Jessica đã chết, đây cũng là chuyện giấu sâu trong lòng anh. Jessica xinh đẹp, dịu dàng giống như hoa quỳnh nở rộ, đằng sau sự rực rỡ chính là ký ức lâu dài.
Cũng vì vậy Jiyeon rất khó quên người vợ đã chết, anh biết đây không phải là tình yêu, nhưng làm đàn ông, làm chồng, anh thiếu Jessica quá nhiều, mà Hyomin. . . . . .
Ánh mắt Jiyeon rơi vào trên người cô vợ nhỏ. Cô không phải Jessica, nhưng cũng chiếm một phần nhớ thương đặc biệt trong lòng, khiến anh ăn phải giấm chua của Fu Xinbo. Mà những gì nói với cô tối qua, một chút ấn tượng Jiyeon cũng không có, vì vậy hiện tại bị cô tính sổ, Jiyeon cảm thấy có chút "mạc danh kì diệu".
Hyomin nháy mắt mấy cái, phát hiện hình như Jiyeon căn bản không nghe thấy lời của cô..., Hyomin biết mình vẫn cần phải nói rõ ràng: "Jiyeon tôi cùng Fu Xinbo quen nhau là tình cờ, anh nên biết, giữa tôi và anh ấy chỉ là bạn bè"
Ánh mắt Jiyeon khẽ lóe lên một cái, nửa thật nửa giả nói: "Bạn bè? Đó là em nói, ngày hôm qua Fu Xinbo nói với tôi cậu ta thất tình, tôi nghĩ đối tượng chính là em đi!"
"Anh có ý gì?"
Hyomin cau mày, kìm nén bực bội hỏi ngược lại anh. Ý tứ trong lời nói này của Jiyeon chính là giữa cô và Fu Xinbo có điều mập mờ, mà giọng điệu nói chuyện của Jiyeon chui vào trong tai Hyomin, lại có cảm giác vô cùng khó chịu.

BẠN ĐANG ĐỌC
Minyeon Forever
FanfictionTruyện này mình cover lại!! Trong thời gian suy nghĩ nên viết j nữa mong các bạn đọc vui vẻ!! Yêu Minyeon nên đọc đc j hay lại mún đổi lại thành Minyeon hjhj :)