Chap 40

380 34 5
                                    

Jiyeon vừa đẩy cửa phòng VIP ra, liền không nhịn được nhíu nhíu mày, cả không gian to như vậy, không có ai khác ngoài Hwayoung.

Jiyeon đưa mắt nhìn về phía Hwayoung. Từ trước đến giờ, cách ăn mặc của Hwayoung luôn rất diêm dúa, lớn mật. Hôm nay, trên người cô ta là một kiện y phục bằng voan mỏng màu đen có thể nhìn thấu, phía trên được bao phủ bởi lớp hoa văn cùng màu phức tạp, vóc dáng hoàn mỹ phơi bày trước mặt Jiyeon, đôi gò bông trắng như tuyết cao vút nhấp nhô theo hơi thở, eo thon nhỏ, cùng với dưới thân....

Hwayoung thoải mái để cho anh nhìn, dường như còn sợ Jiyeon không thấy rõ, cô ta đứng dậy khỏi ghế sopha bước tới trước mặt anh. Ngón tay nhỏ nhắn, xinh đẹp nhấc lên một độ cong vừa phải, nhẹ nhàng khoác lên trên bả vai anh, bày ra một nụ cười quyến rũ.

"Thế nào? Đã nhiều năm như vậy, dáng người của em còn nhìn được chứ! Ryan, em vẫn nhớ bộ dạng khoái hoạt của anh khi ở trên giường lúc trước. Chúng ta ở đây ôn lại một vài chuyện cũ, sẽ không có ai quấy rầy đâu,"

Cô ta khẽ xoay người, sau lưng là một mảnh trần trụi, kéo dài đến tận bắp đùi, mơ hồ có thể thấy được khe rãnh mê người phía dưới, đai an toàn đã được cởi ra, phơi bày hơn nửa cơ thể trong không khí.

Trên trần nhà là ngọn đèn mờ ảo, lớp ánh sáng nhẹ phủ lên người cô ta, có một loại gợi cảm mê người, nhưng
không khác một con điếm. Jiyeon không cử động, thậm chí biểu tình trên khuôn mặt anh vẫn chưa có chút biến hóa nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta: "Hwayoung, tôi không biết cô làm vậy với mục đích gì, đàn ông cô chưa bao giờ thiếu, nô lệ dưới váy cô, từ mười mấy năm trước đã không phải chỉ là vài người, chuyện của chúng ta sớm trôi vào dĩ vãng, hơn nữa, tôi đã kết hôn."

" Kết hôn???"

Hwayoung nhếch khóe miệng, khinh thường cười lên hai tiếng: "Chỉ dựa vào vị phu nhân tựa như một tiểu nha đầu chưa phát dục kia của anh sao, em không nghĩ rằng cô ta có thể thỏa mãn được anh. Năng lực của anh, em rất rõ, còn chuyện kết hôn của anh, em không quan tâm, chúng ta cứ bí mật lui tới, phu nhân của anh sao biết được?"

(Đúng là ko biết xấu hổ, ta ghét con mụ này dù trong truyện hay ngoài đợi đều là thứ đàn bà vô sĩ.)

"Cô đã gặp qua vợ của tôi sao?"

Jiyeon bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô ta, phi thường khẳng định
hỏi ngược lại: "Cô và vợ tôi đã nói những gì? Cô đã lừa gạt vợ tôi những gì, hay là tôi phải hỏi, mục đích của cô là gì, hả?"

Ánh mắt Jiyeon sắc lạnh, thanh âm trầm thấp, căng thẳng, cả người bỗng nhiên tràn ngập lệ khí bức người. Hwayoung không tự chủ lùi về phía sau một bước, cười khẽ, lại lần nữa nhấc chân về phía trước, vươn cánh tay trần ôm cổ Jiyeon, môi dán vào sau tai anh....

Hyomin nhắm mắt lại, xoay người chạy ra khỏi phòng điều khiển trung tâm, cũng không quay đầu, tựa như đang chạy trốn, chui nhanh vào thang máy, xuống lầu, xuyên qua đại sảnh xa hoa, ra ngoài, mới vừa chạy đến ven đường, liền bị Fu Xinbo bắt được: "Hyomin, em hãy nghe anh nói. . . . . ."

Minyeon ForeverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ