Chap 15

431 34 0
                                    

Lúc Jiyeon trở lại, Hyomin đang ăn dưa hấu. Cô mặc một cái quần thể thao ngắn màu trắng, phía trên là một chiếc thắt lưng nhỏ màu lam đáng yêu, tóc tùy ý vấn lên thành búi sau đầu, lộ ra chiếc cổ trắng mịn, thon dài, gác chân ngồi ở trên sofa phòng khách, trong ngực ôm nửa quả dưa hấu tròn vo, tay nắm chặt cái muỗng, từng miếng từng miếng ăn vào miệng.

Đối với những thói quen bất nhã này của Hyomin, lúc mới bắt đầu Jiyeon rất không thích ứng, nhìn thấy liền không nhịn được muốn quản thúc, nhưng bây giờ lại cảm thấy tiểu nha đầu này thật đáng yêu. Trong vô thức, Hyomin đã dần dần ảnh hưởng đến phong cách sinh hoạt của anh, liền giống như những hạt mưa xuân trơn mảnh không tiếng động rơi vào đám cỏ xanh, đợi đến khi người ta tỉnh táo lại, những thứ cỏ xanh kia đã tràn khắp rồi, muốn nhổ cũng nhổ không được.

Jiyeon mang theo mấy phần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ, cau mày đi tới: "Bây giờ em ăn dưa hấu, một lát sao ăn cơm được? Tôi đã nói mấy lần rồi, trước khi ăn cơm không được ăn trái cây hay đồ ăn vặt, còn có cái này. . . . . ."

Jiyeon chỉ chỉ hộp Ice Cream đã trống không trên khay trà: "Hyomin, em bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đứa bé, ăn nhiều kem như vậy không sợ ngã bệnh sao?"

Hyomin nghiêng đầu nhìn anh một chút: "Jiyeon, trong lòng anh, tôi chính là một đứa bé không hơn không kém không phải sao ? Anh chân chính coi tôi như một người phụ nữ, vợ của anh mà đối đãi ư, dĩ nhiên, trừ trên giường. . . . . ."

Sắc mặt Jiyeon trầm xuống: "Em như vậy là cố tình gây sự, muốn cãi nhau với tôi sao?"

Sắc mặt Hyomin tối lại, cúi đầu nửa ngày không lên tiếng, trầm mặc kéo dài ước chừng năm phút đồng hồ mới nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý bới móc."

Sắc mặt Jiyeon hơi hòa hoãn, sờ sờ đầu của cô: "Sao vậy? Kỳ sinh lý sắp tới, tâm tình không tốt? Lúc này hình như càng không nên ăn nhiều đồ lạnh như vậy! Đã quên mấy ngày trong tháng bụng em sẽ rất đau à?"

Jiyeon nói những lời này rất tự nhiên, nhưng Hyomin lại không được như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh hồng nhạt, giống như một đóa hoa đào tươi đẹp nở rộ trong tháng ba, Jiyeon không khỏi mỉm cười: "Còn nói mình không phải là đứa bé, có người lớn nào giống như em chứ, thay đổi thất thường. "

Hyomin đứng lên, đưa tay ôm chặt cổ của Jiyeon, mềm mại làm nũng: " Hôm nay, chúng ta ra ngoài ăn đi! Có được hay không? Em muốn ăn đồ nướng. . . . . ."

"Đồ nướng?"

Jiyeon nhíu nhíu mày, lại bị ánh mắt long lanh của cô vợ nhỏ đầu độc, gật đầu một cái. Mắt Hyomin cong lên, bẹp một hớp, như trẻ con hôn lên mặt Jiyeon: "Jiyeon, anh thật tốt, em thích anh."

Thanh âm mềm mại có chút yếu ớt, nhưng không biết vì sao chui vào lỗ tai Jiyeon lại khiến anh rất thoải mái.

Lão Lưu tài xế từ kính chiếu hậu khẽ quét mắt qua đôi vợ chồng son đang ngồi phía sau, khóe miệng lặng lẽ xuất ra một nụ cười, ông ở Park* gia đã nhiều năm, cơ hồ là nhìn thiếu gia lớn lên, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tình cảm trong lòng thiếu gia. Mặc dù vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nhưng từ sự mềm mại toát ra trong ánh mắt, Lão Lưu dám chắc rằng, bây giờ thiếu gia rất hạnh phúc.

Minyeon ForeverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ