Mình ngồi viết cái này thì quyết định thế nào đã không còn quan trọng ......
Mình muốn thử điên cuồng như tuổi trẻ mà mình bỏ lỡ ......
Chịu đựng cảm giác khó chịu và đau khổ ..... Mình cố gắng đi tới BTS .....
Ngay cả bây giờ ..... Mình vẫn không thể ngừng đau đớn ......
Cảm giác linh hồn bị xé rách ......
Cảm giác tội lỗi và dơ bẩn của một con người luôn sống ích kỷ ......
Đến một lúc ...... Nỗi đau đã thành một thói quen ...... Cho dù đau đến mức chỉ một cú chạm nhẹ là gục ngã .....
Cho dù mệt mỏi đến mức dường như không muốn bước tiếp .....
Cho dù tuyệt vọng đến mức ..... Mỗi đêm ..... Mình khát cầu được gặp thật nhiều cơn ác mộng .....
Mình vẫn quyết định điên cuồng .....
Đau thành thói quen ..... Mình hoàn toàn có thể ngó lơ những đau đớn chưa từng ngừng lại đó ......
Một lần , mình đã so sánh các thành viên với nhau ..... Đương nhiên .... J hope xếp hàng thứ nhất .....
J hope là bias của mình mà ...... Mình đã chọn J hope làm bias ..... Nên mình sẽ sống đúng với quyết định ấy .....
Lúc này , trong đầu mình còn mỗi J hope mà thôi .....
Mình xem những video cũ của J hope ..... Và phải nói thật ..... Mình khá buồn vì đã không hề nhận ra J hope rất đẹp trai trước kia .....
J hope có khuôn mặt đẹp .... Nhưng mình đã không nhận ra trước đó ..... Mình cảm thấy hối hận vì đã nghĩ rằng anh xấu .....
Càng xem .... Mình càng thích J hope ... Cách mà anh cười , anh nhảy , anh nói chuyện ...... Đều ngập tràn niềm vui .....
Mình nhịn không được lại ghen tị với anh ...... Rõ ràng J hope lớn tuổi hơn mình , anh ấy làm một idol nên sự mệt mỏi và gian khổ anh phải thừa nhận cũng không ít .....
Làm sao mà anh vẫn giữ được sự vui tươi như thế ?
Vì bị bắt nạt trong quá khứ .... Tính cách mình trở nên rất trầm và dễ cáu gắt .....
Mình không thể vui vẻ và nghĩ cho người khác nữa ..... Mình càng lúc càng ích kỷ và tự ti hơn .....
Kể cả khi mình không định như thế ....
Mình vẫn dễ dàng nổi giận bởi những thứ nhỏ nhặt ..... Mình ghét việc bị ai đó ra lệnh hay yêu cầu một thứ gì đó quá nhiều lần .....
Vì nó làm mình cảm thấy như họ đã bắt mình phải phục tùng họ ...... Nó làm mình nhớ đến những kẻ bắt nạt .... Luôn muốn mình làm theo ý họ ......
Nên ..... Mình không cách nào bình tĩnh nỗi với nó ....
Mình ghen tị và khâm phục J hope ....
Mình khâm phục cách J hope tiếp tục mỉm cười và trở thành chỗ dựa cho mọi người ...... Anh làm được điều đó thật dễ dàng ...... Rõ ràng cuộc sống idol khó khăn như thế ..... Làm sao anh vẫn giữ được sự vui tươi và còn chia sẻ nó cho mọi người ?