Hôm nay Thấu Kì Sa Hạ chính thức được nhận một tấm bằng khen từ Hiệu Trưởng do Bình Tỉnh Đào trao tặng trong buổi lễ cuối năm ở Trường, niềm vinh hạnh đó không gì sánh bằng, không ai ngờ đúng là sau một năm Tiểu thư của Thấu Gia đã xoay lưng hẳn với ăn chơi và câu lạc bộ vui khuya, từng bước thất bại rồi thành công vang dội trong thành tích học tập của mình...người ta nhìn nàng với ánh mắt khác và cũng không hề thấy những trận đánh nhau, bắt nạt nào trong Trường nữa.
Nàng tiến xuống khỏi sân khấu, đưa tấm bằng khen cho ông quản gia và vài tên vệ sĩ, lạnh nhạt dặn chuyện."Đem nó về cho cha tôi.Tôi đi đây!"
"C...cô chủ muốn đi một mình thật sao?"
"Thật!"
"Cô...cô chủ .."
"Đừng lo, có tôi đi theo cô ấy mà!" Du Trịnh Nghiên đột ngột xuất hiện phía sau Thấu Kì Sa Hạ, chạm tay lên vai em rồi cười tủm tỉm...
"Du Tiểu thư."
"Được rồi, đi thôi, mọi người chờ bên ngoài!" Trịnh Nghiên nói như vậy, rồi xoay lưng Thấu Kì Sa Hạ đẩy nàng ra hướng khác.
Thấu Kì Sa Hạ và Du Trịnh Nghiên thẳng thắn rút ra khỏi buổi lễ trao thưởng tổng kết lớn nhất trong năm, tiến thẳng ra ngoài cổng lớn của Trường.Có hai chiếc xe đắt tiền đang dừng lại bên ngoài, trong đó, có một chiếc xe màu xanh quen thuộc của nàng, phải nói là đã thật lâu nàng chưa ngồi lên nó, nhìn lại thật lạ lẫm...
"Chị à, mau lên~Em ngán cái bộ phim tình cảm của hai người này lắm rồi!!!"
Tôn Thái Anh kề lưng trên thân của một chiếc xe đắt tiền màu xám còn lại, mặt nhăn nhó, khi thấy Thấu Kì Sa Hạ cuối cùng cũng xuất hiện thì liền khẩn trương thúc giục, chỉ tay về phía Lâm Nhã Nghiên và Danh Tỉnh Nam để vạch mặt đoạn phim yêu đương của họ...
"Uây, Bình Tỉnh Đào không đi cùng à?" Không có dấu hiệu quan tâm mấy lời nhăng nhít tố cáo của đứa em, Lâm Nhã Nghiên nhướng mày, bàn tay vẫn còn đan chặt với Danh Tỉnh Nam mà nói chuyện với Thấu Kì Sa Hạ.
"Cô ấy bận từ đây tới chiều, nói không đi được." Du Trịnh Nghiên giải thích thay nàng tiểu thư kiệm lời, rồi xoay sang nàng ấy, thông báo cho nàng và cũng cùng lúc cho tất cả."Ba người kia cùng một xe, chúng ta cùng một xe!"
"Không!" Tôn Thái Anh chạy về phía Thấu Kì Sa Hạ và Du Trịnh Nghiên, ra sức cầu xin."Em muốn đi với hai người cơ..."
"Con nhỏ kia!!!" Lâm Nhã Nghiên trừng mắt quát kẻ vừa tỏ thái độ khinh miệt mình và người yêu của mình.Nhưng rồi thôi, dù sao mất đi một người thì càng riêng tư hơn, nàng nhìn Danh Tỉnh Nam, âu yếm."Xe riêng.Người ta cầm lái hay là Nam cầm lái?"
"Nam."
"...được.Giao tôi cho Nam luôn!"
Hai cái người kia hăng hái mở cửa xe chui vào trước, Thấu Kì Sa Hạ chần chừ một chút, hình như vẫn còn bận suy nghĩ..
"Chị, mau lên.Sao lâu vậy?" Tôn Thái Anh nheo nheo mắt.
"Th..thay quần áo có được không?Tôi không thể mặc đồng phục đi học để đến đó, mặt mũi hiện tại cũng nhợt nhạt lắm....."
"Ơ...nhưng không lẽ lại phải ghé nhà em lấy quần áo mặc và trang điểm à?" Trịnh Nghiên ngỡ ngàng.
"Em không thể gặp người ta với cái mặt này được!!!" Thấu Kì Sa Hạ lắc đầu, hối hả bước đến gần chiếc xe rồi mở cửa vào trong, hai người đi chung xe cũng vội vả bước vào.Sau đó một mạch chiếc xe màu xanh đánh bánh lái, lùi về sau rồi chạy theo hướng ngược lại làm chiếc xe xám ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy theo.
.
.
.
Hai chiếc xe cùng lướt trên những con đường dài, bằng phẳng, xe xám chạy sau chiếc xe màu xanh, cách nhau một khoảng an toàn, không khí trong hai chiếc xe hoàn toàn khác nhau.
"N...Nam!Tay lái chắc quá, đã lái xe qua rồi phải không?" Xe của Tôn Thái Anh tương đối sẽ rất khó lái nếu ai chỉ vừa mới tập lái xe, vậy mà...không thể nào Danh Tỉnh Nam lần đầu bước vào xe đã có thể cầm tay lái thật an toàn được. Lâm Nhã Nghiên hiện tại vừa ngỡ ngàng vừa tự hào.
"Đương nhiên." Danh Tỉnh Nam gật đầu..."Không phải là quá chuyên môn nhưng kỹ năng lái tương đối ổn!"
"...Cha mẹ tôi nên biết chuyện này.Cho họ biết người sau này cưới tôi đã giỏi như thế nào rồi!"
"Haha."
...
Thấu Kì Sa Hạ giao hoàn toàn việc lái xe cho Du Trịnh Nghiên, còn mình thì cậm cụi ngồi ghế sau dùng hết thời giang để soi gương, trang điểm. Tôn Thái Anh hiện tại còn không dám nhìn nàng, chỉ dám góp ý nhỏ tiếng ở ghế trước...
"Chị à, bớt dặm phấn lại đi.Mặt chị đang trắng bệch ra kìa."
"...Chết thật!" Nàng bực bội lại dùng một tấm khăn thấm dung dịch tẩy trang để chùi lên toàn gương mặt đã trang điểm kĩ càng và sau đó lại bắt đầu làm lại mọi thứ.
Du Trịnh Nghiên nhìn qua gương chiếu hậu trong xe rồi cười trừ, không biết có đáng buồn cười hay không nữa.
"E...em làm gì vậy Sa Hạ? Không cần thiết phải vậy, trước đây em đâu có lộng lẫy quá đáng khi gặp người ta đâu."
"Em...em không còn xinh đẹp như ngày xưa nữa." Nàng sợ hãi nhìn mình trong gương, cảm thấy xót xa cho khoảng thời gian đã bù đầu bù cổ cho học hành làm cho ngoại hình của bản thân tệ hại hơn so với trước kia. "Em ốm đi rất nhiều, da vẻ nhợt nhạt như xác sống.Cô ấy mà gặp em bây giờ, không chạy đi mất thì có phải là rất lạ không?"
"Người ta đến với chị đâu phải do ngoại hình của chị ngày xưa xuất thần đâu!" Tôn Thái Anh nhíu mày.
"...nhưng dù sao cũng không thể đến tìm cô ấy với bộ dạng thê thảm này." Thấu Kì Sa Hạ lại dặm làn phấn mới lên mặt, đem tất cả mỹ phẩm và dụng cụ trang điểm trong chiếc giỏ sách đã mang theo một lượt ra rồi lần lượt chạm đến không chừa cái nào.
Cuối cùng một năm trôi qua và lời hứa đã được thực hiện.Nàng đã học đến độ ngất đi, phải vào bệnh viện cấp cứu hai lần nhưng rồi đổi lại là một loạt kết quả đáng tự hào.Mẹ nàng sợ hãi nên không dám cho nàng học nhiều nữa, còn cha nàng...ông ta vẫn giữ thái độ như vậy.
Nhưng điều đó ổn, nàng đưa ra điều kiện với mọi người, cá cược với cha là nàng muốn gặp lại Chu Tử Du khi đã lãnh được phần quà cao giá trị nhất vào cuối năm trong Trường, ông không tin điều đó và kiên quyết khẳng định nàng không làm được.Kết quả là Thấu lão gia thua, ông phải cam chịu cho nàng đi gặp người con gái đó...
Trên đời này, chỉ cần kiên trì và sự cố gắng, xa cách cỡ nào cũng sẽ đến được với nhau thôi.
.
.
.
.
Mất hai tiếng để di chuyển đến thành phố khác, Thấu Kì Sa Hạ vẫn còn chăm chút cho gương mặt của mình, bất ngờ thì xe dừng lại, Tôn Thái Anh bước xuống xe và Du Trịnh Nghiên cũng dừng hẳn việc cầm chặt lấy cái tay lái xe.Nàng ngước mặt lên nhìn để dò xét tình hình, lòng lại dâng lên lo lắng, hồi hộp...