Ninh Sơn Phủ là nơi ở của Trịnh Tại Huyền, rộng gấp 5 lần phủ của Lý Tống, tuy gian phòng thì ít hơn, nhưng gian nào cũng rộng đến mức không đếm xuể được bao nhiêu người đã đi lạc không tìm được đường ra. Còn có vườn thượng uyển, sân tập bắn cung, chuồng ngựa riêng cho từng loại ngựa, Bạch Mã cũng có chỗ riêng. Trước phòng ngủ của Trịnh Tại Huyền còn có một hồ lớn, ở giữa có gian phòng để uống trà ngắm cảnh sóng nước. Vào thời tuyết như thế này, bề mặt hồ đông lại tạo thành một tấm gương phản chiếu màu trời đẹp tuyệt trần. Tất cả những người tùy tùng của Trịnh Tại Huyền đều có nơi ở riêng, nơi tập luyện, nghỉ dưỡng,...
Vừa tới nơi của mình, Trịnh Tại Huyền liền giao ngựa quý cho Du Thái dẫn đi, còn mình thì tiến thẳng đến phòng ngủ. Hắn đặt tiểu tử lên giường ngủ của mình rồi chăm chú nhìn ngắm. Tiểu tử từ đầu đến giờ vẫn nằm cuộn mình lại, ôm chặt tấm áo choàng, tay vẫn còn giữ lấy tấm khăn che mặt. Trịnh Tại Huyền tò mò gạt nhẹ tay tiểu tử ra, hắn liền run hết cả ngừoi, trong giấc ngủ vẫn lo sợ giữ khư khư tấm khăn.
Trịnh Tại Huyền lại thử lần nữa, lần này hắn vừa xoa tay tiểu tử vừa ôn nhu kéo ra, khuôn mặt của tiểu tử lộ ra làm hắn hết sức sửng sốt !
Một nửa khuôn thật sự rất thanh tú, hắn chưa từng thấy bao giờ. Da của tiểu tử còn trắng hơn tuyết, đường nét lại cực kỳ quyến rũ, chả khác gì các cô đào xin đẹp, thậm chí còn đẹp hơn. Lông mi của tiểu tử cũng rất là dài, nhìn sơ qua thật sự không ai không bị thu hút. Một nữa còn lại bị chiếm bởi một vết bỏng lớn, làn da bị nhăn nheo ám lấy hết đường nét khuôn mặt, nhìn hoàn toàn bị biến dạng, lan xuống tận cổ. Tiểu tử này sao lại có thể có hai thứ trái ngược như vậy trên cùng một khuôn mặt chứ. Một nữa đẹp như thiên thần, nữa còn lại lại nhìn rất đáng sợ, thảo nào hắn nhất định không muốn lộ mặt, kể cả khi ngủ.
Tiểu tử bị lộ khuôn mặt ra bên ngoài, nhất thời không thích ứng được với không khí lạnh, liền cựa quậy một chút. Trịnh Tại Huyền ngồi bên cạnh giường vẫn không hề rời mắt khỏi hắn, ngắm từng cử động của hắn. Tiểu tử bỗng nhiên chảy nước mắt, run hết cả người, miệng lẩm bẩm trong mơ hồ:
"Mẫu thân... đừng... đừng từ bỏ con... ah..."
"Lạnh... mẫu thân ơi..."
Trịnh Tại Huyền nhìn tiểu tử nhỏ phản ứng ngày càng mạnh như vậy, bất giác choàng người ôm lấy, tay vỗ nhẹ phía sau lưng, miệng cũng ru nhẹ nhàng để cho tiểu tử bình tĩnh hơn, chắng khác nào ru em bé đang khóc. Hắn ôn nhu như vậy cho đến khi người kia hoàn toàn bình tĩnh ngủ trở lại mới yên tâm rời khỏi giường. Trước khi đến gian phòng chính bàn việc, hắn dặn người hầu chuẩn bị quần áo cho tiểu tử thay và thức ăn bồi dưỡng cơ thể, còn đặc biệt nói nếu tiểu tử dậy thì phải báo hắn ngay rồi mới rời đi.
.
.
.
Đổng Tư Thành không hề biết mình đã ngủ bao lâu hay sâu đến mức nào, thật sự không khí xung quanh đây rất ấm. Kể từ khi hắn vào Lý Phủ, chưa bao giờ hắn được ở nơi ấm áp như vậy. Chợt nhớ lại mình đã nằm ngủ quên trên ngựa của khách, hắn giật mình mò mẫn dậy thì hoảng sợ phát hiện ra mình đã ở một nơi khác. Phòng ngủ rộng như thế này, giường lại mềm như vậy, đây chắc chắn là phòng của người như Lý Tống. Đổng Tư Thành run người nhớ lại ngày đau đớn đó, cũng ở trên giường Lý Tống, hắn hốt hoảng bỏ hết mọi thứ xung quanh chạy đâm ra ngoài cửa. Một mắt của hắn đã bị phế, làm hắn không để ý tông phải bàn giữa phòng làm hắn quỳ xuống đau đớn. Nước mắt chưa gì đã tuôn ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JaeWin] SỦNG VỢ KHIẾM KHUYẾT [NCT 127][Đam mỹ cổ trang]
FanfictionCouple: JaeWin (Jaehyun-Winwin) (Trịnh Tại Huyền-Đổng Tư Thành) Au: ValVenom Thể loại: Khiếm khuyết thụ, ôn nhu công, đam mỹ cổ trang. Văn án: Trịnh Tại Huyền trong một lần đi đến Lý Phủ đã mua Đổng Tư Thành về. Đổng Tư Thành trí não không được phát...