Jung HoSeok

1.5K 122 9
                                    

Năm tôi 16 tuổi, em 14 tuổi.

" Nè, cậu đang làm cái gì vậy hả? Ai cho cậu tự ý mở tủ đồ của tôi như thế? Đồ bất lịch sự "

" Tôi....tôi không có ý đó. Chỉ là...chỉ là "

Tôi bối rối giải thích với em. Vẻ mặt tôi ấp a ấp úng, em thì đang tức sôi máu lên vì tôi tự tiện mở tủ đồ của em. Vội chạy đến, em đẩy tôi ra sau đấy khoá cửa tủ lại rồi bước đi không ngoảnh đầu nhìn lại. Tôi nhìn em đi một cách bất lực, ánh mắt phức tạp, bóp chặt hộp sữa trong tay mình. Thật ra, tôi chỉ muốn tặng hộp sữa cho em vì nghe nói gần đây em rất hay bỏ bữa sáng. Đáng tiếc em mãi cho rằng tôi là một kẻ quậy phá không ra gì.

Năm tôi 17 tuổi, em 15 tuổi.

Trên đường đi học về, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bưng một thùng đồ rất nặng. Vội chạy đến phụ giúp bà ấy, nhưng có vẻ bác ấy lại không cần sự giúp đỡ này của tôi. Bác cứ nói không sao sau đấy tự mình bưng thùng đồ đi. Đi khoảng vài bước, bác ấy bị vấp một cục đá liền té xuống đường. Tôi vội chạy đến đỡ bác ấy. Bỗng phía sau tôi vang lên tiếng nói.

" Nè Jung Hoseok cậu đang làm gì mẹ tôi vậy hả? Mau tránh ra đi. Cậu chỉ toàn đem lại phiền phức. Cậu muốn làm gì tôi cũng được nhưng phải tránh xa mẹ tôi ra. "

" Không phải... nghe .... nghe tôi giải thích đã"

" Anh cút đi ! "

Nói rồi em dẫn tay mẹ mình bước đi. Tôi đứng lại thẫng thờ nhìn em. Thì ra, trong mắt em tôi chả bao giờ tốt đẹp. Tôi chỉ có ý giúp đỡ mẹ em thôi, nhưng xem ra em lại không thấy được ý tốt của tôi. Ấy vậy mà tại sao tôi không thể ghét em được chứ? Có lẽ tại vì tôi yêu em, yêu đến dại khờ rồi. Rõ ràng em đáng ghét như vậy nhưng tôi lại không tài nào ghét em được. Em chỉ là một cô gái bình thường, nhưng có lẽ vì tôi yêu em nên trong mắt tôi em luôn phát ra hào quang rực rỡ. Này em, đến bao giờ em mới chịu quay đầu lại nhìn tôi. Đến bao giờ em mới có thể nghe tôi giải thích. Đến bao giờ em mới chịu mở lòng với tôi... Đợi chờ, tôi chỉ có thể đợi chờ.

Năm tôi 18 tuổi, em 16 tuổi.

Hôm ấy, tôi và bạn thân của mình cùng đi chơi net về. Trời đã tối mà những cơn mưa cứ mãi không dừng, từng tia chớp vang lên như xé tan khoảnh trời thinh lặng. Từ xa, tôi thấy em đang đứng bên kia đường. Trời mưa rất lớn nhưng em lại không mặc áo mưa, không biết có chuyện gì hay không. Thấy em vội qua đường, tôi thật rất lo lắng cho em. Từ xa, ánh đèn xe chói mắt cùng với tiếng còi xe inh ỏi. Tôi vội chạy đến bên em, đẩy em ra khỏi đầu xe tải. Tiếng va chạm vang lên chói tai. Mắt tôi bắt đầu mờ rồi, cả người tôi đau quá. Có lẽ tôi không ổn rồi, nhưng nếu như có thể giúp em sống sót thì tôi hi sinh mạng của mình có sao đâu chứ. Cô bé à, hãy sống hạnh phúc nhé!

Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình, mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi tôi. Cả người tôi chằn chịt những sợi dây truyền nước biển. Cơ thể tôi đau nhức vô cùng. May quá, tôi vẫn còn sống. Không biết em ra sao, tôi lo lắng chạy xuống hỏi thăm y tá ồhng bệnh của em. Chạy đến, tôi nhìn từ cửa kính bên ngoài thấy em đang cùng bạn tôi trò chuyện vui vẻ. Nhìn em khoẻ mạnh như vậy tôi cũng đỡ lo phần nào. Khi về phòng, tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi. Cho đến khi bạn tôi vào phòng, tôi hỏi thăm tình hình của em ấy.

IMAGINE BTS || BTS x You Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ