Ngày 52: DMM Park

97 15 0
                                    

"Chủ nhân"

"Gì?"

"Huệ..."

"JIROUTACHI!!!"

*

Năm phút trước.

"Chủ nhân, chủ nhân! Tôi muốn đi thử cái đó, trông có vẻ vui!"

Jiroutachi hứng khởi chỉ vào đoàn tàu lượn siêu tốc vừa lao vút qua, với tiếng la hét của người chơi. Bình rượu đeo ở cổ tay đung đưa.

Hotarumaru chớp chớp đôi mắt to tròn, hợp sức với chị Đại thuyết phục saniwa. Ngài nhướn mày, hỏi "Chắc chứ?" rồi cười man rợ. Bé Đóm có chút sợ điệu cười của chủ nhân, nhưng niềm vui lấn át nỗi sợ, bé kéo tay saniwa và Jiroutachi tiến đến cổng vào khu trò chơi.

Phía sau, Ishikirimaru và Taroutachi lững thững bước theo cả ba.

*

Nhân viên vận hành trò chơi yêu cầu cất những món dễ rơi vào tủ đồ, tránh văng vào người khác. Saniwa và bốn oodachi nghiêm túc chấp hành, trừ có Jiroutachi kì kèo đòi ôm bình rượu theo. Cuối cùng vẫn là bị nhân viên vận hành tống vào tủ.

"Chủ nhân, đây là người hay thú?" - Tarou chỉ vào Jirou đang vật vã vì thiếu rượu. Saniwa híp mắt - "Kiếm"

"Sao ngài bảo bỏ kính ra là không phân biệt được người hay thú?"

"Kiếm"

Saniwa lặp lại, nheo mắt tìm đường đi lên. Một hội bốn oodachi huỳnh huỵch chạy theo. Sàn nhà in những vết chân sâu hoắm.

Vì chỉ ngồi bốn người một hàng, nhóm saniwa lại là hàng cuối, nên Hiền nhân đáng kính bị tụi kiếm cho ra rìa. Hai ông hộ pháp ngồi hai bên, "phụ nữ" và "trẻ em" ngồi giữa. Trời trong xanh không một gợn mây, nắng và nóng.

Ishikirimaru chỉ kịp nghĩ vậy trước khi đoàn tàu lao xuống dốc. Cảm giác bị ấn ngược trở lại ghế ngồi, rồi lộn vòng vòng, lao vun vút trong khoảng không rộng lớn,... làm hai vị người Trời hết sức kinh ngạc. Họ thấy rằng nhân loại thật toẹt vời.

Xuống tàu, trong khi mọi người đều run lẩy bẩy, mình hai ổng cười tươi như hoa.

Sau đó, liền xảy ra khung cảnh ở trên.

Saniwa gào xong đẩy Jiroutachi cho hai người kia dìu, còn mình trông chừng Hotarumaru đang đi không vững. May mắn là ban nãy không bị dính vào người, nhưng...

"Chủ nhân, thật ra em cũng... Huệ...!"

Còn chưa nói hết câu, oodachi nhỏ đã mửa ngay ra quần chủ nhân. Saniwa cười khổ, cắn răng cõng thằng bé vào vệ sinh nữ.

"Đi vòng nữa đi!"

Mắt lấp lánh, anh Đại và Ishipapa rủ rê chơi tiếp. Hotarumaru lảo đảo rút kiếm:

[Touken Ranbu] Nhật ký saniwaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ